10/04/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 99
Văn Tinh Diệu bị nóng tỉnh.
Giống như cả người bị nhét vào một chỗ vừa oi bức vừa nóng nực, chỉ có một lỗ thông khí nhỏ, thỉnh thoảng thổi gió mát tới, cho hắn có không gian thở một hơi. Trong miệng hình như bị nhét vào một cái gì đó xù lông, hàm răng Văn Tinh Diệu vô thức mài mài, trên đuôi truyền đến cảm giác đau nhói như kim châm.
Từ đã! Đuôi?
Trong bóng tối, Văn Tinh Diệu mở con người màu vàng sậm của mình, từ trong chăn chui ra, hồn nhiên không biết dáng vẻ mình lúc mở to mắt mèo, mơ mơ màng màng thế này đáng yêu thế nào.
Nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không giống với khung cảnh trong game, Văn Tinh Diệu lúc này mới nhận ra, ý thức nhân loại của mình đã tỉnh lại trong thân thể?
Vậy bây giờ hắn... Chắc là đang ở trong nhà [Lê Bạch], hay nói chính xác hơn là Bạch Lê nhỉ?
Nghĩ đến đây, Văn Tinh Diệu ngẩng đầu lên cao hơn, rất nhanh, một chiếc cằm thon nhỏ xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nhìn lên trên nữa là đôi môi hơi hé mở, phơn phớt hồng, khóe miệng hơi cong lên, khiến người ta nhìn vào có cảm giác, chủ nhân đôi môi này chắc chắn là một người rất hay cười. Tiếp đó là sống mũi thẳng tắp, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dày được ánh trăng chiếu vào, phủ thành một bóng mờ trên gò má, lông mày khuất trong mớ tóc mái rối bời, có thể nhìn thấy một chút góc cạnh.
Đến lúc này, toàn bộ khuôn mặt đã in sâu vào trong mắt mèo của Văn Tinh Diệu, trong đêm tối trong veo như ngọc, dường như đang phát sáng.
Chủ nhân khuôn mặt vẫn ngủ say không biết gì, thậm chí vì không thấy chân mèo dưới tay đâu nữa mà vô thức sờ soạng xung quanh. Sờ một lúc, không tìm được chân mèo, cậu lại thiếp đi.
Người này... Chắc là Bạch Lê nhỉ? Không ngờ trông cậu ấy ở ngoài hiện thực lại như thế này.
Mềm mại, vô hại, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Văn Tinh Diệu với Bạch Lê.
Ngay cả Văn Tinh Diệu cũng không phát hiện ra, hắn quan sát Bạch Lê hình như có hơi cẩn thận thái quá, cẩn thận đến độ quên mất cơn nóng nực trong người mình lúc này.
Bên trong cơ thể dường như có một ngọn lửa đang cháy, từ dạ dày đốt lên cổ họng, sau đó lan ra toàn thân, lông trên người dường như cũng bị truyền nhiệt.
Văn Tinh Diệu thu hồi tầm mắt đặt lên mặt Bạch Lê của mình về, từng bước nhỏ , chậm chạm chui vào trong chăn. Trong quá trình này, ký ức trong khoảng thời gian làm mèo của hắn cũng tràn tới, hai chữ "Bối rối" in đậm đánh ngoặc kép hiện trên mặt mèo của Văn Tinh Diệu, trong nháy mắt đã biết thành đau khổ.
Mèo nhỏ hoảng sợ. jpg
Không... Đây không phải chuyện mà thời kỳ con non của hắn làm ra! Hắn nhất định nhất định không thừa nhận cái con lăn lộn làm nũng, kêu "Meo meo" với người ta kia, chính là kỳ con non của mình!
Còn cả chuyện xảy ra mấy tiếng trước nữa, Bạch Lê thế mà lại nhìn... của hắn.
Ký ức này... Thật là đáng sợ!
Nhiệt độ trên người lại cao thêm mấy độ, khiến Văn Tinh Diệu không thể phân biệt được đây là tình trạng thân thể mình lúc này, hay là do tâm trạng xấu hổ bất ngờ kéo đến kia.
Vốn định nhân lúc Bạch Lê ngủ thì thăm dò xung quanh một chút, nhưng bây giờ Văn Tinh Diệu không còn tâm trạng đâu nữa, hắn ngồi xổm cạnh gối Bạch Lê, trầm mặc suy nghĩ nhân (Mèo) sinh.
Mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại không nhịn được dán mắt lên mặt Bạch Lê...
Con người của hắn... À không đúng, phải là Bạch Lê, hình như không khác mấy so với trong tưởng tượng của hắn.
Trông người ta thế này, hắn có thể tha thứ cho những chuyện mình làm trước đây.
Một lát sau, Văn Tinh Diệu rốt cuộc cũng chấp nhận sự thực rằng mình đã hồi phục ý thức, cũng chuẩn bị phải thu thập đống hỗn độn do bản thân trong kỳ con non làm ra, trước mắt chuyện quan trong nhất chính là phải vào game nói mọi chuyện cho Bạch Lê. Văn Tinh Diệu quyết định, chờ lên sau vào game, hắn sẽ nói rõ đầu đuôi sự việc cho Bạch Lê biết.
Hi vọng đến lúc đó, đối phương đừng trách tội hắn nặng quá. Nghĩ đến bọn họ rất nhanh đã có thể ở trong hiện thực dùng tiếng người giao lưu với tiếng mèo, Văn Tinh Diệu lại có chút thấp thỏm, cảm giác nhịp tim cũng dần dần tăng nhanh.
"..."
Không phải cảm giác, tim hắn đúng là đang đập nhanh hơn thật. Cảm giác khô nóng vừa mới hạ xuống lại lần nữa dâng lên, Văn Tinh Diệu chỉ cảm thấy trong ý thức mình như có núi lửa phun trào, bóng đen đậm đặc, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai từ xa xa vọt tới, thế giới của hắn chỉ còn lại một màu đen kịt.
"Đệt!" Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cho dù tính tình Văn Tinh Diệu có tốt đến mấy, cũng không nhịn được mắng một tiếng như vậy.
Ý thức khó khăn lắm mới có thể khôi phục, lại không hề ổn định.
Khi nào có thể tỉnh táo lần nữa, hoàn toàn là chuyện hắn không thể nắm chắc.
Không có sự chống đỡ của ý thức nhân loại, mèo lớn lại quay về trạng thái say mộc thanh linh khí quắc cần câu, hoa mắt chóng mặt đổ người sang bên cạnh, nằm bẹp dí một chỗ, lần thứ hai thiếp đi.
Mà Bạch Lê đột nhiên bị nhóc mèo nhà mình đè lên mặt thì bất hạnh tỉnh giấc, cậu bất đắc dĩ đẩy Chí Tôn xuống khỏi mặt mình, còn cẩn nhận, nhẹ chân nhẹ tay để không quấy rầy đến giấc ngủ của nó, lẩm bẩm một câu, "Chí Tôn lớn rồi mà tướng ngủ vẫn chẳng khá hơn tí nào", xong lại ôm nó vào trong ngực, tiếp tục ngủ.
Ngủ một mạch đến tận sáng, một người một mèo đều không nhớ gì đến chuyện xảy ra tối qua. Hoặc giả Bạch Lê có nhớ thì cậu cũng không để trong lòng.
Làm xong công tác chăm sóc rau dưa ngoài ban công như mọi ngày, Bạch Lê bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn sáng cho một người một mèo. Thành thạo đảo qua vị trí cố định trong không gian của mình, lại không cẩn thận chạm phải khoảng không, thấy trong tay trống không như cũ, Bạch Lê hơi ngạc nhiên, đưa ý thức vào không gian kiểm tra, Bạch Lê mới phát hiện, chỗ mình đặt "Phần ăn tiện lợi" do thần bếp làm lúc đầu đã trống hơn phần nửa, chỉ còn một ít đồ ăn sẵn còn sót lại ngoài rìa.
Ôi... Sắp phải hít khí trời để sống rồi.
Bạch Lê cảm thấy đầu mình đau nhói, cậu tiện tay cầm lấy mấy món ăn, vừa nghĩ về chuyện login vào trò chơi xong, có nên tìm [Yêu Tinh] hay học trò nhỏ học làm lấy mấy món không, nếu không với tốc độ miệng ăn núi lở này của cậu và Chí Tôn, chắc mấy ngày tới cậu sẽ phải ăn rau luộc với nước lã mất.
Đúng là làm khó Nông thần như cậu mà!
Bạch Lê bây giờ chỉ ước gì thần bếp cũng xuyên tới đây, như vậy cậu sẽ không cần lo lắng về chuyện ngày mai ăn gì nữa. Cậu cung cấp nguyên liệu, thần bếp góp tay nghề, hai người đều thỏa mãn, thế có phải tốt không!
Chỉ tiếc trước khi cậu xuyên tới đây, thần bếp đã xuống hạ giới tìm con gái ruột rồi, hai người muốn gặp lại nhau là chuyện không thể nào.
Bạch Lê than một tiếng, nhẹ nhàng ôm Chí Tôn đang uống sữa dê say sưa bên cạnh, cảm thấy hai người bọn họ thật là đáng thương.
"Meow?" Chí Tôn cọ Bạch Lê một cái toàn mùi sữa thơm, xem như là an ủi.
*
Vào trò chơi xong, Bạch Lê phát hiện, bầu không khí giữa người chơi với nhau không giống với mọi khi cho lắm.
Không hẳn là giương cung vung kiếm, nhưng ánh mắt người này nhìn người kia như đang nhìn đối thủ cạnh tranh. Nghĩ chắc là người chơi trong game đã thấy thông báo của mình tối qua, biết mấy ngày nữa thôi là bọn họ sẽ có một "Trận đấu" ác liệt, vì thế mới tập dượt trước.
"Thầy ơi, thầy ơi!" Tống Hân Nhiên tất tả chạy tới, ỷ vào việc xung quanh không có ai, cậu nhóc gọi Bạch Lê luôn bằng xưng hô ngầm của hai người.
"Hả? Nhóc Tống à, sao cậu login sớm vậy?"
Từ khi Tống Hân Nhiên bắt đầu phát trực tiếp trong game, bình thường cậu nhóc đều sẽ login vào tầm 9 rưỡi sáng, giành ra nửa tiếng để thu thập hoa màu trong ruộng, chuẩn bị nguyên liệu cần thiết để livestream, chờ đến 11 giờ bắt đầu phát sóng, một ngày bận rộn cũng chính thức bắt đầu.
Nhưng mà giờ mới có hơn 8 giờ, cậu nhóc đã có mặt trong game rồi.
"Hì hì, thầy, hôm qua em thấy thông báo mới của thầy xong thì hưng phấn không tài nào ngủ được, cho nên hôm nay muốn vào trò chơi sớm một tí." Tống Hân Nhiên giải thích, "Trước đó em còn hiếu kỳ, không biết thầy định làm thế nào với hai suất đăng nhập còn lại, không ngờ thầy trực tiếp lấy ra làm phần thưởng cho người chơi luôn, quá là hào phóng!"
"Cùng tàm tạm." Bạch Lê không cảm thấy chuyện này có gì to tát, "Dù sao hai tiêu chuẩn này ở trong tay anh cũng vô dụng, không bằng nhân cơ hội này đưa luôn ra ngoài."
"Ừm, đúng là tốt thật." Tống Hân Nhiên gật đầu, hai mắt tròn xoe nhìn Bạch Lê, hỏi thêm một câu, "Hôm qua ba mẹ với anh chị em cũng nhìn thấy thông báo kia, nhắn lại cho em nói hóa ra còn có cách nhận tiêu chuẩn đăng nhập như vậy. Bọn họ hình như nghe tên mà đoán ra thân phận người thiết kế trò chơi của thầy rồi, nhưng mà em có dặn với mọi người là không nên tới làm phiền thầy, cũng không phải không giành được tiêu chuẩn đăng nhập, chờ lần sau có cơ hội vẫn có thể cướp được mà."
"Mọi người muốn đoán được thân phận của anh cũng không khó khăn gì, tên của anh, nguồn gốc suất đăng nhập của cậu, danh tính của năm streamer duy nhất trong game, quan hệ hàng xóm của chúng ta, gộp chung lại là có thể đoán được ngay." Bạch Lê cũng không ngại việc thân phận của mình bị người khác đoán được, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, cậu còn thấy bất ngờ về việc Tống Hân Nhiên giúp mình cản người hơn.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nhà họ có sáu người liền, tiêu chuẩn đăng nhập thì chỉ có hai cái, biết chia thế nào.
"Hơ? Nghĩ vậy hình như cũng rất có lý." Tống Hân Nhiên đột nhiên tỉnh ngộ, không băn khoăn liệu có phải do mình lỡ mồm làm lộ ra không nữa, "Thầy, hoạt động lần này thầy có tham gia cùng không, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi dự thi nhé?"
Cái Tống Hân Nhiên nói chính là hội thi bẻ ngô, một ngày có thể tham gia tối đa ba lần, cậu nhóc nghĩ đều có thể cùng người quen tham gia thì vẫn vui hơn.
Nhưng Bạch Lê lại lắc đầu, vô cùng thần bí nói: "Anh nghĩ đến lúc đó cậu sẽ hối hận về quyết định này." Xong thì không nói thêm nữa.
Đừng nghĩ cậu là người thiết kế hoạt động lần này mà nhầm, muốn hỏi cậu đạo cụ "Ngô" sẽ xuất hiện ở đâu, cậu thực sự không biết. Trong thiết lập mà Bạch Lê cài đặt, đạo cụ "Ngô" có ở khắp mọi nơi, có thể bị chôn sâu dưới đất, cũng có thể bị giấu trong bụi rậm, hoặc là lúc câu cá thì câu được, còn có thể từ trên trời rơi xuống khi người chơi đang sử dụng kỹ năng sinh hoạt để chế tác vật phẩm.
Ngay cả đạo cụ đó trông như thế nào, cậu cũng để hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên, chỉ cần đúng quy định có nguyên tố "Ngô" ở bên trong là được, còn việc dáng vẻ chúng nó ra làm sao thì phải chờ cậu tìm thấy mới biết.
Mới vừa trồng 100 khối đất, vậy mà không đào được một đạo cụ "Ngô" nào, xem ra vận may của cậu cũng không được tốt lắm. Trong lòng Bạch Lê có cảm giác nguy cơ nhàn nhạt, nghĩ một chút, cậu định tìm kiếm trong sân nhà trước.
Trong biệt thự gà phía bên tay trái nhà tranh nhỏ, qua một thời gian chăn nuôi, nhóm gà con đều đã lớn, trong đó có một con gà trống rất khỏe mạnh, mỗi sáng đều đúng giờ đúng phút cất tiếng gáy, bốn con còn lại thì đều là gà mái mập mạp, phụ trách đẻ trứng, trứng gà do chúng nó đẻ ra không thể ấp thành gà con được.
Thấy chủ nhân đi tới, đám gà mái kêu "Cục cục tác", vỗ cánh giương đuôi, giống như đang thúc giục Bạch Lê tới gần, lấy trứng gà hôm nay chúng nó đẻ được đi.
Bạch Lê hiểu ý, cúi người thò tay vào, lúc rờ tới trứng gà tròn xoe thì cũng cảm giác thấy, có một quả sờ lên hạt hạt rất kỳ lạ.
Lấy ra nhìn, quả trứng này đã biến dị, nửa bên dưới vẫn là vỏ trứng trơn nhẵn, tròn trịa, nhưng nửa bên trên thì lại biến thành đầu ngô, nhọn nhọn, mọc đầy hạt.
Xong, đã lấy được đạo cụ "Ngô" đầu tiên.
Chờ cậu cất món đạo cụ này vào trong ba lô xong, nó đã tự động biến mất, thay vào đó là giao diện tổng kết hoạt động của Bạch Lê được cộng thêm 5 điểm.
"Cục cục cục, tác! !" Gà mái tận mắt nhìn tháy chủ nhân móc từ dưới cánh mình ta một quả trứng gà hình thù kỳ dị thì giật bắn mình, cùng Bạch Lê mắt to trừng mắt nhỏ mấy giây, sau đó phạch cánh "Bay" lên, khiến mấy con gà bên cạnh cũng giật mình theo. Trong chuồng gà nho nhỏ là một hồi gà bay gà chạy.
Bạch Lê kiểm tra lại một lượt, xác nhận không có quả trứng nào giống vậy nữa thì nhanh chóng rời đi, để đám gà mái bị đả kích tinh thần kia ở lại hoài nghi "Gà" sinh.
Nó đẻ ra cái thứ gì vậy? ?
Sau khi tìm xong bên biệt thự gà, Bạch Lê lại vòng sang tìm kiếm ở giàn dây leo phía bên kia.
Hạt giống trúc của [Trúc Tử] cho, Bạch Lê đã gieo xuống phía sau giàn leo, vì trúc không tính là cây nông nghiệp thông thường, cho nên tốc độ lớn không nhanh, so với hai ngày trước chỉ mọc được khoảng 20cm, vẫn còn chưa thấy được hình dáng trúc tím sau này. Bạch lê chỉ nhìn thoáng chỗ đó một cái, rồi chuyển sự chú ý lên trên giàn dây len.
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên trên.
Trên giàn phủ kín dây leo, ánh mắt trời phía trên đầu, đã bị tán lá rậm rạp che khuất hoàn toàn, đứng ở phía dưới khiến người ra cảm thấy râm mát dễ chịu.
Mà đám lá rậm rạp chi chít này, chính là chỗ giấu đồ tốt nhất.
Bạch Lê nghĩ một chút, lấy từ trong ba lô ra một cái gậy thật dài, từng chút một gạt đám lá trên đầu ra. Động tác của cậu rất cận thận, không làm thương tổn đến đám lá này dù chỉ một mảy may, chờ lật được một nửa, quả nhiên từ trên giàn leo rơi xuống một thứ.
Một bắp ngô nhỏ dùng lá cây làm dù, lắc lư rơi giữa không trung, nó dường như có mắt, vững vàng đáp xuống lòng ban tay đang đưa ra đón của Bạch Lê.
Lần này chỉ có 3 điểm, nhưng Bạch Lê vẫn thấy hết sức hài lòng.
Sau đó, cậu tìm kỹ từng ngóc ngách một trong sân, tìm thêm được ba loại đạo cụ có nguyên tố "Ngô" nữa, tổng cộng năm cái, kiếm được 17 điểm tích lũy, cũng không biết thu hoạch như vậy là tốt hay là xấu.
Chờ sau khi chắc chắn trong sân không thể tìm được thêm đạo cụ nào nữa, thì cũng đã qua tầm 40 phút. Hương ngô thơm nồng truyền tới, cây ngô trồng trong 100 khối đất lần lượt từng cây một, "Bặc bặc bặc" cho thu hoạch.
Bạch Lê nhanh nhẹn đi lên hái ngô, sau đó lại gieo xuống một lượt mới.
Đối với Nông thần mà nói, trồng trọt chính là điều hạnh phúc nhất, cho dùng động tác canh tác lặp đi lặp lại, khô khan vô vị, Bạch Lê vẫn cảm thấy thích thú như cũ. Trồng ngô liên tục hai lượt, Bạch Lê không chỉ không thấy mệt, trái lại còn tràn đầy hứng khởi.
Nhưng đối với một vài người chơi không có quá nhiều nhiệt tình với việc trồng trọt, thì sự căng thẳng mà hội thi trồng ngô mang lại, cùng thu hoạch liên tục thế này khiến bọn họ cảm thấy đau khổ nhiều hơn là vui sướng.
Ví dụ như ở cách vách nhà Bạch Lê.
"A! !" Khương Hoài Bích đau khổ kêu rên, "Trồng trọt khó quá đi, bây giờ tôi thực sự cần một người máy tự động canh tác lắm lắm, hu hu hu! !"
Không phải là cô không thích trồng trọt, bình thường mọi khi login vào game xong, cô cũng sẽ thu thập hết số hoa màu trong ruộng rồi mới ra ngoài thám hiểm, nhặt nhạnh. Nhưng hôm nay thời thế đã thay đổi, hoạt động chơi game = trồng ngô, bắp ngô = điểm tích lũy, mà điểm tích lũy chính là điều kiện tiên quyết quyết định xem người chơi đó có thể nhận được hai tiêu chuẩn đăng nhập quý giá làm phần thưởng hay không.
Kể từ khi biết, trong phần thường hoạt động tháng 2 của "Vùng đất điền viên" có hai tiêu chuẩn game xong, ba Khương và mẹ Khương lập tức "Ân cần dạy bảo" con gái rượu nhà mình, dặn cô nàng phải tích cực tham gia hoạt động một chút, nên trồng trọt thì trồng trọt, nên bẻ ngô thì bẻ ngô, còn phải phát huy tối đa năng khiếu của mình, cố gắng tìm được nhiều đạo cụ có yếu tố "Ngô" trong game. Vì thế, ba Khương còn vung tay lên, phê duyệt kinh phí chơi game cho Khương Hoài Bích, để cô mua nhiều nước suối thần kỳ một chút, việc trồng ngô không thể bị thua kém người khác được.
Quỹ kinh phí này khiến người nghèo tiền tiêu vặt hàng tháng như Khương Hoài Bích loạn nhịp, tiếc là chỉ có thể dùng ở những chỗ đặc biệt, không thể âm thầm biển thủ.
Trở lại với đề tài ban đầu, Khương Hoài Bích cũng giống Bạch Lê, đúng 0h vào game, hự hự hự vùi đầu canh tác.
Động tác của cô không được nhanh nhẹn như Bạch Lê, có lúc đào hố tra hạt bị sâu quá hay bị lệch còn phải dừng tay làm lại, kết quả là Bạch Lê thu hoạch xong một lượt, cô chỉ mới gieo hạt xong lượt đầu tiên, cộng thêm tưới nước suối thần kỳ cho cây.
Mệt gần chết hơn tiếng đồng hồ, nhận lại là cảm giác eo mỏi lưng đau, cơ bắp toàn thân cứng đờ.
Vào lúc này, Khương Hoài Bích thật sự hoài niệm người máy canh tác trên hành tinh nông nghiệp, có người máy thật là tốt, chúng nó có thể tự động gieo trồng thu hoạch! Nếu trong game mà có một con, vậy không phải quá tuyệt vời hay sao?
Chỉ tiếc, "Vùng đất điền viên" chủ trương muốn người chơi tự mình trải nghiệm thú vui khi trồng trọt, ý tưởng của cô chắc chắn không thể trở thành hiện thực.
Nghĩ đến đấy, Khương Hoài Bích lại thở một hơi dài thườn thượt.
"[Hoài Bích], em không sao chứ?" Bạch Lê hỏi vọng qua hàng rào.
"Không có việc gì ạ." Khương Hoài Bích rầu rĩ đáp, "Chỉ là cảm thấy trồng trọt thiệt là khó, em mới 17 tuổi, em mệt mỏi QAQ!"
"Vậy em có thể đi tìm đạo cụ trước, cái này thích hợp với em hơn." Nghĩ đến hoạt động thường ngày của Khương Hoài Bích, Bạch Lê lên tiếng đề nghị.
Một lời nhắc tỉnh người trong mộng, hai mắt Khương Hoài Bích lập tức sáng trưng!
Phải rồi, cô có thể đi làm chuyện đúng sở trường của mình trước mà! Trồng ngô cái gì, nhớ ra thì về trồng chút là được, nói không chừng, không đủ điểm tích lũy vẫn có thể dựa vào việc tìm đạo cụ để bù lại đấy!