Chẳng mấy chốc, chuyện người thiết kế "Vùng đất điền viên" là Bạch Lê "Livestream bán hàng" trong phòng phát sóng của Khương Hoài Bích đã nổi như cồn trên diễn đàn.
Thành ra tài Xingbo của cậu còn chưa đăng "Hướng dẫn canh tác" mà cũng đã được một nhóm lớn cư dân mạng cùng người chơi nhìn chằm chằm, hai mắt lóe ánh sáng xanh.
Bọn họ đều đang chờ bí kíp gieo trồng trong truyền thuyết tới cứu cái mạng chó của mình, giúp bọn họ đi lên đỉnh cao cuộc đời ở trong game.
Tin chắc rằng, chờ cơn sốt sách sưu tập này qua đi, trò chơi quan* của các game thủ sẽ nghênh đón một sự thay đổi mới, đến lúc đó, bọn họ sẽ lấy tiêu chí "To hơn, năng hơn" để phát đoán xem cây nông nghiệp đó, hoa đó, trái cây đó, loại cá đó có phù hợp tiêu chuẩn hay không.
Người dân những thôn khác tỏ ra vô cùng hâm mộ những người ở "Thôn Nấm", có một đại thần như Bạch Lê ở trong thôn, làm cái gì cũng có thể nhanh hơn người khác một bước. Mà người chơi "Thôn Nấm", đặc biệt là những người không tới kịp lúc Bạch Lê bày sạp thì đều bóp cổ tay, hận bản thân bỏ lỡ mất cơ hội hiếm có này, mai mốt chỉ có thể xem hướng dẫn rồi tự mình trồng loại cây mình muốn.
"Hừ! Chỉ cần người chơi "Thôn Nấm" lên tiếng, thì đều thành khoe lợi thế! Mấy người cứ mừng thầm trong lòng đi, nói ra kích thích bọn này làm gì! Có tin chờ tôi lên đến level 30, tôi sẽ đến thôn mấy người bắt cóc Lê Lê về nhà không?"
"Úi chu choa cha mạ ơi, tôi cũng muốn có rau dưa do Lê Lê tự tay trồng! Mua được tôi sẽ không trình lên cho hệ thống đâu, mà sẽ tích lại, tương lai để lại cho cháu đích tôn làm đồ gia truyền!"
"Chỉ có mình tôi là tò mò, không biết sau khi thu thập đủ 50 loại cây nông nghiệp thì sẽ được hệ thống thưởng cho cái gì à? Xem lại video livestream, Lê Lê có nói thứ kia tên là "Hạt giống viễn cổ", mọi người có biết nó là cái gì không?"
"Bọn tui làm sao mà biết được, bọn tui đâu có thu thập được đủ 50 loại đâu... Chờ một chút đi, phòng chừng không lâu nữa sẽ có không ít người nhận được phần thưởng này."
Đề tài bất thình lình quay xe, từ chuyện Bạch Lê livestream nói sang con số "50" thần bí kia, sau đó lại càng có nhiều người chơi xuất hiện chia sẻ về kinh nghiệm của mình khi thu thập sách sưu tập.
"Bình thường tôi câu cá tương đối nhiều, tiến độ thu thập cá trong sách sưu tập ở thôn tôi xem như nằm trong top đầu. Khi số lượng thu thập đạt đến các mốc 10, 20, 30, và 40, phần thưởng hệ thống cho tôi là các tiêu bản cá ngẫu nhiên, hiện giờ đã có tiêu bản cá chép đỏ, cá chép xanh, cá quả với cá vàng rồi, nhưng lúc đạt đến mốc 50, tôi lại nhận được một "Túi câu cá", túi này có thể đừng một lúc 100 loại cá khác nhau, mỗi loại tối đa 99 con, có thể nói chính là vật phẩm yêu thích nhất của nhưng người mê câu cá. Đồng thời cái túi này có thể cất vào ba lô của người chơi, chỉ chiếm đúng một ô để đồ, các anh em còn chờ gì nữa, nhanh đi câu cá đi!"
"Hoa quả đúng là vừa dễ thu thập lại vừa khó thu thập, ví dụ như dưa hấu, dâu tây chẳng hạn, chúng nó đều được trồng trong ruộng, vừa là cây nông nghiệp, vừa là hoa quả, nhưng muốn thu thập đủ 50 loại thực sự khó vô cùng khó QAQ. Tôi liều cái mạng già này mới thu thập được hơn 30 loại, sau đó nhận được búp bê hình ba loại quả ngẫu nhiên, yêu ghê cơ, tôi thích!"
"Thu thập đủ 50 bộ quần áo trong sách sưu tập là sẽ được tăng một bộ trang phục ngẫu nhiên. Thôn tôi có một chị gái hệ kingkong barbie, sau khi vào game thì không ngừng nạp tiền mua "Hộp trang phục bất ngờ", tôi từng may mắn được tới thăm nhà bà chị này, quần áo đã thu thập trọn bộ đều được treo ở bên ngoài, chật kín ba gian phòng! Sách sưu tập vừa ra thì lập tức đạt đủ điều kiện, giờ đang cầm bộ "Áo cưới" đỏ kia đi khắp nơi tìm cười chơi cưới hỏi cùng kìa! Chậc, nếu không phải tôi lớn lên trông hơi xí, thì tôi cũng muốn đăng ký báo danh ~"
"Mọi người nhanh tới xem đi, Lê Lê vừa âm thầm cập nhật lại đó, trang cuối cùng của sách sưu tập, nhiều ra thêm một bảng xếp hạng, phía trên nói tính đến cuối tháng, 100 người chơi của các thôn có tiến độ hoàn thành sưu tập nhanh nhất sẽ có phần thưởng đặc biệt. Thanh tiến độ được chia thành mấy mốc, 1 ~ 10, 11 ~30, 31 ~ 100, tôi hiểu rồi, đây chính là một hình thức ép người ta cày game! Gan tôi bắt đầu thấy đau đau rồi đó, mấy người thì sao?"
"Tôi cũng rứa..."
"+1."
"Tôi đã nhìn thấy trước tương lai của chúng ta, đau cũng thấy sướng, thật là một rắc rối ngọt ngào mà!"
Bạch Lê vỗ vỗ tay, hoàn thành một lần tối ưu hóa tức thời, nghĩ thầm, lần này, nhiệt tình của người chơi có thể duy trì lâu hơn đi? Chỉ cần bọn họ sẵn lòng chăm chỉ cố gắng, cái gì cũng có hết.
Lúc này, Văn Tinh Diệu đã không liên lạc mấy tiếng cũng lên trò chơi, nhắn tin cho cậu từ hệ thống bạn bèm hỏi xem cậu đang ở đâu.
Bạch Lê để Văn Tinh Diệu sang luôn nhà mình, chờ người tới thì hỏi đối phương đi đường có thuận lợi không.
"Trên đường mọi việc đều thuận lợi cả, binh lính trong quân đối với sự xuất hiện của tôi đều rất kinh ngạc, nhưng chưa chờ bọn họ tới hỏi mấy ngày nay tôi đi đâu thì đã bị Đường Nghênh thông báo tổ chức "Đại hội động viên trồng trọt" rồi." Văn Tinh Diệu nhớ tới ánh mắt đầy quan tâm của binh lính, trong lòng ấm áp, tiếp tục cười nói, "Gần đâu quân bộ không có việc gì quan trọng cần tôi đứng ra, tôi xử lý hết tất cả những giấy tờ cần mình ký xong thì bị kéo tới Viện nghiên cứu Đế quốc ở bên cạnh làm kiểm tra toàn thân, kết quả, chứng đứt gãy gien của tôi đã được chữa khỏi đến 90%. Mấy ông lão bên đối đối với kết quả này vô cùng khiếp sợ, hỏi tôi cả đống câu hỏi."
"Trước đó chưa hỏi ý của em, cho nên tôi tạm thời chỉ nói là từ khi "Vùng đất điền viên" ra mắt tôi đã bắt đầu chơi rồi, cũng nhờ họ tạm thời giữ bí mật về kết quả kiểm tra lần này. Bọn họ ai cũng nói là muốn làm quen với người thiết kế trò chơi, nếu em không ngại, sau này có cơ hội, tôi sẽ dẫn em đi làm quen với mấy ông lão trong Viện nghiên cứu một chút, được không? Bọn họ đều là người tốt, cả đời đều dành để nghiên cứu chứng đứt gãy gien..."
Văn Tinh Diệu còn diễn tả lại cho Bạch Lê cảnh mấy ông lão này cao hứng hoa tay múa chân khi thấy kết quả kiểm tra của hắn, thành công khiến Bạch Lê bật cười theo.
Từ khi "Vùng đất điền viên" được nhiều người biết đến, Bạch Lê cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi điểm đặc biệt của trò chơi bị người khác phát hiện ra, cũng tính toán, cho dù các giáo sư chuyên gia có tìm tới cửa, cậu cũng sẽ giả như không biết gì hết.
Có đôi khi, Bạch Lê cũng thấy kỳ quái, tại sao cậu không giống những người "Xuyên việt" trong tiểu thuyết, che giấu năng lực và lai lịch của mình, trái lại còn phô trương chế tác ra một trò chơi giả lập, sau khi trò chơi nổi tiếng lại có ý định làm nó càng lớn hơn.
Quả thật, lúc bắt đầu, mục đích khi thiết kế trò chơi của Bạch Lê rất đơn giản, chỉ có hai cái, đó chính là an ủi linh hồn muốn trồng trọt cấy cầy của mình đồng thời tranh thủ kiếm tiền. Nhưng mà đến thời điểm này, cậu lại không có cách nào tìm lý do để việc cớ cho mình, mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình của người chơi, đối mặt với khát vọng về tương lai và sự yêu quý cuộc sống của họ, cậu đã hạ quyết râm, chế tác "Vùng đất điền viên" trở thành một "Thánh địa", giúp người dân vũ trụ điều trị chứng đứt gãy gien.
Ngay cả chính cậu, cho đến giờ cũng không biết nguyên lý cụ thể ở đây là gì. Tóm lại, có thể phát huy công dụng là được, những thứ khác thì cứ để mấy ông lão trong miệng Văn Tinh Diệu đau đầu đi.
Vì thế, Bạch Lê gật đầu, nói với Văn Tinh Diệu: "Được, chờ khi nào có cơ hội, em sẽ cùng anh tới "Phật Nhảy Tường", nhân tiện thăm thú hành tinh nơi anh ở luôn."
Văn Tinh Diệu đầu tiên là vui vẻ đồng ý với Bạch Lê, cũng hạnh phúc vì sự quan tâm lộ ra trong lời nói của cậu, sau đó lại vội nhớ xem ở "Phật Nhảy Tường" có chỗ nào chơi vui không, cuối cùng rơi vào trạng trái trầm mặc quái dị.
Trước khi "Vùng đất điền viên" ra mắt, "Hành tinh Phật Nhảy Tường" có không ít nhà hàng nổi tiếng vũ trụ. Đồ ăn ở đây tuy đắt đỏ, nhưng so với đồ ăn thiên nhiên bình thường khác vẫn có mùi vị hơn, nên được không ít người giàu có yêu thích, cho dù là gia đình có thu nhập hàng năm không cao thì vẫn sẽ cố tiết kiệm để cả nhà cùng đi ăn một bữa.
Nhưng sau khi trò chơi đột nhiên xuất hiện, nhất là từ khi có người bắt đầu livestream trong game, cảm nhận về mấy nhà hàng này của người dân vũ trụ, đã được thưởng thức 30% vị ngon trong trò chơi chỉ còn lại chán ghét. Ngay cả 30% hương vị đồ ăn trong game cũng không thể đạt tới, thế mà còn xưng là nhà hàng nổi tiếng khắp vũ trụ? Bọn họ thà uống dịch dinh dưỡng giá rẻ xem livestream còn hơn!
Tuy vẫn có người giàu theo đuổi cái gọi là phong cách thượng lưu cùng thức ăn thiên nhiên tới những nhà hàng này checkin, nhưng việc buôn bán của bọn họ không bằng được như trước vẫn rất rõ ràng.
Nhà hàng mà ngay cả người dân vũ trụ cũng không thấy hứng thú, làm sao có thể hấp dẫn người ngày ngày có món ngon làm bạn ngoài hiện thực như Bạch Lê chứ? Chắc có lẽ cậu càng muốn cùng hắn về nhà, ở nhà ăn một bữa ăn đơn giản đi? Văn Tinh Diệu nghĩ thầm.
Nghĩ tới nghĩ lui, gương mặt đẹp trai của hắn nóng bừng lên.
Về phần phong cảnh trên hành tinh à? Đều là sắt với thép, từ "Sườn Xào Chua Ngọt" đến "Phật Nhảy Tường" chắc chỉ khác có mấy chi tiết nhỏ trong kiến trúc thôi.
Văn Tinh Diệu lần đầu tiên có loại xúc động muốn thay đổi hoàn cảnh cùng phong cảnh trên hành tinh, thậm chí còn nghĩ, dân cư ở trên những hành tinh khác, liệu có phải cũng đã sớm chán ngàn tất cả mọi thử trước mắt, nhưng vì không có ai đưa ý kiến nên mới tập mãi thành quen không?
Việc này dù sao cũng không phải thứ có thể giải quyết xong trong một sớm một chiều, hắn định chờ khi nào logout sẽ tìm người thương lượng một chút, xem có thể thay đổi chỗ nào trên hành tinh không.
Nhưng bây giờ...
"Được đó, khi nào em muốn tới thì nói với tôi, tôi đưa em qua!" Văn Tinh Diệu nói.
Bạch Lê chớp mắt mấy cái, sau khi sắp xếp trong đầu một hồi thì đưa ra khoảng thời gian đại khái: "Vậy cứ tạm định là tháng sau đi? Qua mấy ngày nữa sản phẩm dịch dinh dưỡng mới của "Thực phẩm Vị Cổ" sẽ chính thức ra mắt, em phải tranh thủ để ý hiểu quả quảng cáo trên game xem thế nào. Sau đó thì tới cuối tháng rồi, em còn bận nghĩ phiên bản nâng cấp mới..."
Cậu nói về sự thay đổi trong game mấy ngày nay, hướng dẫn Văn Tinh Diệu kiểm tra sách sưu tập trong giao diện nhân vật, thấy màn hình của hắn ngoài trừ trang phục và công thức là có mấy biểu được sáng lên, thì còn đâu đều một màu xám xịt, bèn cười cười bảo hắn trình những thứ phù hợp với điều kiện lên cho hệ thống.
Kết quả Văn Tinh Diệu không nhúc nhích.
Bạch Lê: "?" Cậu tò mò nhìn về phía bạn trai mình.
Văn Tinh Diệu chột dạ nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước, tôi vừa mới bán hết những thứ mà mình nghĩ không cần dùng đến cho trưởng thôn rồi, bây giờ ở trong tay không có cái gì để trình lên cả."
Để chứng minh là mình nói thật, Văn Tinh Diệu còn cố ý cho Bạch Lê xem ba lô trống hơn phân nửa của mình.
Bạch Lê choáng luôn, đang ở trong game nông trại, thế mà lại có người không có hứng thú với việc tích trữ hàng à?
Cậu đã phân Văn Tinh Diệu và Khương Hoài Bích thành hai thái cực, người sau là cái gì cũng thích ôm vào trong lòng, hoàn toàn không cần biết nó có ích hay là không, tích trưc gom góp chính là thú vui lớn nhất của cô nàng. Còn người trước thì áp dụng tiêu chí "Không cần là bỏ" đến cực hạn, rõ ràng có đủ chỗ để đặt tạm những món chưa dùng đến, nhưng người nọ vẫn thích bán chúng nó đi hơn.
Nhưng mà hai người đều đang làm chuyện mình thấy thích là được rồi.
"Trong nhà anh có phải cũng không có "Tủ chứa đồ" không?" Bạch Lê vẫn cố không tin, hỏi. Bình thường qua nhà Văn Tinh Diệu, cậu thực sự không để ý mấy cái này.
Văn Tinh Diệu cũng không để Bạch Lê phải thất vọng, ngây ra một chút rồi chần chừ hỏi ngược lại: "Đó là cái gì?"
Sau đó, Bạch Lê giải thích cho Văn Tinh Diệu biết, đó là vật phẩm trong khu mua sắm, 100 tinh tệ một cái, bên trong có 100 ô chứa đồ, chỉ có thể đặt ở trong nhà của người chơi, không thể mang ra ngoài. Mà công dụng của nó chính là để người chơi cất giữ những món đồ mình tạm thời chưa cần dùng tới. Nói đến đoạn sau, cậu còn cố ý nhắc một câu, trong nhà của Khương Hoài Bích có một phòng chuyên dùng để để "Tủ chứa đồ", kín cả ba mặt tường, được cô nàng xem như bảo bối.
Nghe Bạch Lê giải thích xong, Văn Tinh Diệu cũng nhớ ra, hắn có từng thấy vật phẩm này trong khu mua sắm thật, nhưng lúc đó hắn cảm thấy ba lô 50 ô chứa đã đủ dùng rồi, cho nên không mua về. Bây giờ chơi game lâu như vậy, hắn đã nắm giữ phương pháp sử dụng 50 ô để đồ đến mức tối đa, cho nên càng không cần dùng tới vật phẩm này.
Trong khu mua sắm, tủ chứa đồ xem như là món hiếm hoi mà hắn không bỏ tiền ra mua.
Chẳng mấy khi thấy được dáng vẻ ngơ ngác chân tay luống cuống của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
- --o0o---