Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 153



Nửa tiếng sau, hai người lần lượt trồng cây ăn quả vào trong sân. Văn Tinh Diệu trồng lê, Bạch Lê trồng quýt. Thực hiện theo phương châm nhất quán là cái gì cũng đối xưng với nhau, người trước trồng lê ở bên phải nhà, người sau trông quýt ở trên trái nhà.

Trồng cây xong, không còn lý do gì để "Dính" lấy nhau người, hai người tách ra đi làm chuyện của mình.

So với những người chơi mới vào game, sinh hoạt của người dân thôn Nấm thực ra cũng không khác nhiều so với ngày thường, Bạch Lê nghĩ mình đã mấy ngày không vào rừng rậm thu thập rồi, bèn quyết định chạy vào rừng một bận.

Kết quả vừa ra khỏi thôn cậu đã phát hiện, người chơi vẫn có khác biệt rất lớn so với bình thường. Không giống với trạng thái nhàn nhã ngày xưa, trông bọn họ rất vội vàng, hai mắt còn thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay nào thôi là sẽ lập tức lia mắt tới.

Một con chim sẻ bay vút qua trên bầu trời, rơi xuống một cọng lông tơ nhỏ xíu, ít nhất phải có năm người chơi cùng phát hiện sự tồn tại của cọng lông này, bọn họ nhanh như hổ đói vồ mồi chạy tới, chờ phía bên dưới, chỉ cần cọng lông rơi xuống đến phạm vi tay bọn họ với tới được, sẽ bắt đầu nhảy lên tranh giành.

"Tôi! Tôi nhìn thấy trước, các ông đừng giành với tôi!"

"Ông cái gì mà ông!? Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước, không thấy con chim đó từ phía nhà tôi bay ra sao? Rõ ràng nó và tôi có duyên với nhau!"

"Ôi thôi thôi! Có mỗi một cọng lông chim mà các ông cũng phải tranh nhau? Thôi để cho tôi đi ~"

"Mơ đi cưng! Đương nhiên là ai cướp được thì là của người đó, tôi ngồi xổm ở đây chờ dài cổ rồi!"

Nói miệng còn chưa đủ, mấy tên này còn làm mấy hành động không thể đỡ nỗi như xé áo, giựt tóc móc mắt đối phương, khiến ai ai nhìn thấy cũng sợ mất mật, không dám sớ rớ vào.

Trong lúc đang tranh cãi ầm ĩ, cọng lông tơ nhỏ nhỏ lọt vào tay người chơi duy nhất không nói gì, đối phương nhanh nhẹn cất cọng lông vào ba lô, nở nụ cười đắc ý với bốn người còn lại.

"Khỏi cãi nữa, cọng lông này là của tôi rồi!"

"Hừ!!!" x 4

Cuộc chiến giành cọng lông đến đây không phải đã kết thúc, mà là mới bắt đầu.

Tiếp đó, Bạch Lê trơ mắt nhìn một đám game thủ xúm lại nhặt những cánh hoa màu vàng nhạt rơi xuống từ gốc cây nào đó, cầm dao sắc cắt những ngọn cỏ lớn có thể tùy tiện trông thấy ở ven đường, rồi lại cầm một cành cây hình dáng dị hợm hô to "Tôi thật may mắn", nhưng người khác còn ném ánh mắt hâm mộ về phía đối phương.

Tất cả những chuyện này khiến Bạch Lê suýt chút nữa đã nghĩ là mình đang nằm mơ, nếu không, sao mới mấy tiếng không gặp, hành vi của các game thủ lại khiến cậu, người thiết kế ra trò chơi này thấy khó hiểu đến vậy?

Là do cậu login không đúng cách à, hay bản tính người dân vũ trụ vốn đã như vậy rồi?

Ngay lúc Bạch Lê đang định tìm xung quanh xem có người nào mình quen không, hỏi thăm tình huống một chút, thì từ bờ sông cách đó không xa lại truyền tới tiếng hoan hô.

Người chơi nghe được lập tức phấn chấn đi về phía bên kia, Bạch Lê cũng bị đám đông đùn đẩy kéo theo, hướng về phía thanh âm truyền tới.

Đến nơi, cậu tinh mắt thấy có người chơi cầm một con cua đồng lớn trong tay, hưng phấn nói gì đó với người bên cạnh.

Ồ ồ, xem ra lại có thêm một thú cưng không tồi nữa xuất hiện, nếu người chơi may mắn, nói không chừng sau này có thể giống [Hạt tía tô], cưỡi cua thay đi bộ. Bạch Lê nghĩ vậy.

Đáng tiếc, sự tình không phát triển đúng theo những gì cậu đoán.

[Tử Ly] là chủ nhân đám cua, cũng chính là người câu được chúng. Trước kia y may mắn mở được trong "Giỏ thực phẩm" món cua xào cay, thịt cua bên trong vừa mềm vừa cay, ăn cực kỳ đã nghiền, đến nay y vẫn không thể quên được.

Mà hôm nay, y lại chỉ có thể âm thầm vẫy tay nói bái bái với món cua xào cay kia, đối với y con cua này còn có công dụng lớn hơn nhiều.

Chỉ nghe y nói với người bạn bên cạnh: "Ha ha, xem ra không chỉ có thể câu mỗi cá đâu, nhìn vỏ của con cua này xem, vừa to vừa cứng, lại nhìn chân nó này, mạnh mẽ uy vũ, nếu lấy chúng nó làm vật liệu để nâng cấp nhà tranh nhỏ của tôi, biết đâu sẽ giúp ngôi nhà có năng lực phòng hộ ấy chứ?"

Người bạn kia cũng lập tức đồng ý với cách nói này: "Đúng đúng, ý tưởng này nghe rất khả thi! Giống như XXX đó, không phải lúc nộp vật liệu nâng cấp nhà ở, anh ta tiện tay thêm vào một cái răng động vật nhặt được trong rừng đấy à, thế mà nâng cấp xong, mái hiên sau nhà anh ta trông y như bạch ngọc vậy, lấy gậy gõ lên, còn có thể nghe thấy tiếng vang như gõ vào ngọc!"

Nghe vậy, ánh mắt [Tử Ly] nhìn cua đồng trong tay lại càng thỏa mãn, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng, sau khi nâng cấp, hai bên trái phải nhà tranh nhỏ của mình sẽ mọc ra chân cua, đến lúc đó một bên giúp y trồng trọt, một bên giúp y tưới nước, vậy không phải quá tuyệt vời sao? Nếu có thể, y hi vọng chân cua đồng sẽ có màu đỏ, nhìn rất có không khí ăn mừng!

Hai người nói chuyện cũng không cố ý hạ thấp giọng, bị đám đông xung quanh nghe rõ mười mươi. Người có ý tưởng tương tự lúc này không rảnh hóng hớt, tiếp tục vung cần nghiêm túc câu cá, mà người chơi chưa từng học kỹ năng "Câu cá" cũng tha thiết nhìn con cua lớn kia thêm một chốc, sau đó quay đầu tiếp tục đi đường, so với ở đây hâm mộ người khác, không bằng tự mình phấn đấu nỗ lực, tranh thủ tìm kiếm những vật liệu nâng cấp vừa đặc biệt vừa hiếm có!

Bạch Lê đứng đó, bàng quan nhìn mọi việc diễn ra, tâm trạng cùng sắc mặt phải nói là vô cùng phức tạp

Một mặt, cậu kinh ngạc với việc người chơi dường như không còn hứng thú gì với thú cưng nữa, rõ ràng đây là một loài động vật hiếm thấy, nhưng bọn họ lại mặt không đổi sắc, quyết định việc chúng nó sẽ trở thành vật liệu nâng cấp nhà ở. Nhưng mặt khác, cậu lại cảm thấy đám người chơi này có phải đã đi sai hướng rồi không?

Đang yên đang lành, đi thu thập gỗ với đá nâng cấp nhà ở còn chưa tính, sao bọn họ lại còn đâm đầu đi tìm mấy thứ thượng vàng hạ cám này làm gì chứ?

Răng động vật? Cua đồng? Lông tơ trên người chim sẻ? Cánh hoa lá cỏ cùng khúc cây???

Bạch Lê coi như đã hiểu, đám người chơi này đang làm gì rồi, thu thập mấy thứ đồ vật kỳ kỳ quái quái đó, chắc là đều để nâng cấp nhà ở đây mà?

Quả thật, lúc cho ra cách chơi "Nâng cấp diện mạo nhà ở", cậu cũng không đặt ra giới hạn đối với vật liệu nâng cấp. Nhưng ý tưởng ban đầu của cậu là, cậu đã cung cấp danh sách nguyên vật liệu cần thiết trong nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" rồi, cho dù người chơi không biết nên phối hợp thế nào, thì cũng biết cách sao chép lại đi?

Thu thập các loại vật liệu có trong danh sách, có thể ít hơn hoặc nhiều hơn, giao lên, nhà ở sau khi nâng cấp xong nhất định sẽ vững chãi, đẹp mắt hơn ban đầu. Làm vậy vài lần, có kinh nghiệm nâng cấp, người chơi có thể tự mình phối hợp vật liệu, để căn nhà trở thành dáng vẻ mà họ muốn.

Chứ không giống như bây giờ, người chơi bắt đầu theo đuổi sự tò mò cùng phong cách độc lạ, coi căn nhà của mình trong game là một tờ giấy trắng, vẽ nguệch ngoạc lên đó những nét vẽ như của đứa trẻ ba tuổi, còn lấy đó làm tự hào, đem đi khoe khoang khắp nơi.

Bạch Lê ngẩng đầu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy hình ảnh này quá đẹp đẽ, đến mức nhìn nhiều thêm một cái sẽ giảm thọ mất một giờ.

Muốn tắc thở!

Mà ngay lúc này, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Lê.

"Anh đại [Lê Bạch]! À, không, Lê Lê! Sao cậu lại ở chỗ này dzợ, cũng tới để thu thập vật liệu hở?"

Bạch Lê theo thói quen mỉm cười ôn hòa, chào hỏi với mọi người: "Chào mọi người... Tôi không tới để thu thập vật liệu, tôi chỉ tới để xem một chút, xem..."

"Vậy à..." Những người chơi có mặt thấy hơi thất vọng, vốn tưởng có thể cùng người thiết kế trò chơi trao đổi một chút kinh nghiệm khi nâng cấp nhà ở chứ, thấy Bạch Lê có vẻ không muốn nhiều lời, mặc dù không đoán được cậu đang mâu thuẫn với việc phải đối mặt với đủ kiểu nhà ở hình thù kỳ quái trong tương lại, nhưng bọn họ cũng tinh ý không nói nhiều nữa.

Bạch Lê nghĩ một chút, vẫn không nhịn được khuyên một câu: "Mọi người có nghĩ tới chuyện, từ bỏ mấy vật liệu này, tìm những cái bình thường hơn chút, ví dụ như là đất, đá, gỗ tấm hoặc là quặng sắt quặng vàng chẳng hạn, để nâng cấp nhà ở không? Mọi người đã vào nhà của trưởng thôn tham quan nhiều lần rồi mà, chẳng lẽ không nghĩ đến việc để nhà của mình trông cũng giống nhà của ông ấy sao?"

Lời của cậu không thể nói là không khiến người khác động tâm, không ít người chơi nghe xong đều lộ vẻ suy tư, nhưng suy nghĩ này vẫn bị cảm giác muốn khám phá những điều chưa biết ở sâu trong lòng lấn át, có người đứng ra, lắc đầu với Bạch Lê, nói; "Lê Lê, cậu nói đúng là rất có lý, nhà của trưởng thôn có ai mà không thích chứ, nhưng chúng tôi không thể vì sự yêu thích này mà toàn bộ đều bắt trước theo hình thức nhà ở của ông ấy được, kiểu gì cũng phải thêm vào ý tưởng riêng của mình, như vậy mới thú vị chứ!"

"Đúng đúng." Lại có người khác đứng ra, hài hước nháy mắt với Bạch Lê một cái, sau đó mới lên tiếng: "Với cả, tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, nâng cấp diện mạo nhà ở có thể làm lại bất cứ lúc nào, cũng chỉ tốn có một chút vật liệu thôi. Nếu bọn tôi cảm thấy không hài lòng với hiệu quả của loại vật liệu nào thì cùng lắm là hủy đi làm lại một lần nữa, chơi trò chơi ấy mà, chính là một quá trình không ngừng dày vò, he he!"

Trang trí nhà ở bị hỏng thì hủy đi làm lại, tiền đồng xài hết thì tiếp tục trồng trọt, bán nông sản, cái họ chơi chính là sinh hoạt trong game.

"Nếu mọi người đã nghĩ vậy rồi thì tôi không nói thêm nữa. Mọi người cứ chơi theo ý mình là tốt rồi." Bạch Lê nói xong, còn hào hứng đi theo mọi người, tìm mấy thứ đồ nhỏ thú vị, nghĩ mình có nên học theo bọn họ để nâng cấp nhà ở không.

*

Lại một ngày nữa trôi qua, Lâm Ôn Hoan lưu luyến không rời out ra khỏi game trong tiếng giục giã của ba mẹ, cùng người nhà ăn tối.

Bữa tối thực ra chỉ để gọi cho hay thôi, cũng chỉ là uống mấy túi dịch dinh dưỡng, có thể gọi là ăn được chắc? Chả nói được với nhau mấy câu đã xong bữa rồi.

Ba Lâm mẹ Lâm chủ yếu vẫn là muốn nghe con gái nói nhiều một chút về sinh hoạt trong game của cô, nào là trồng trọt, nào là câu cá, còn có thể ăn được đủ loại món ngon vật lạ, này so với ngoài thực tế thì hay ho hơn nhiều!

Lâm Ôn Hoan ngẩng đầu, uống ực một hơi hết túi dịch dinh dưỡng chẳng có mùi vị gì, chẹp chẹp miệng, nhìn cái võ rỗng tuếch bằng ánh mắt ghét bỏ, còn lầu bầu: "Nước giếng trong game uống còn ngon hơn cái này, đến lúc nào công ty sản xuất dịch dinh dưỡng mới chịu hợp tác với Lê Lê của bọn con chứ?"

"Có thật không?" Mẹ Lâm mở to hai mắt, một bộ "Má không tin", "Hoan Hoan, nhanh nói cho mẹ nghe coi, hôm nay con làm gì trong "Vùng đất điền viên" vậy, nhân vật lên level bao nhiêu rồi, có thể thu hoạch loại cây nào?"

Bà và chồng đều là người bình thường, nhu cầu đối với trò chơi giả lập không lớn, bình thường bận bịu công việc cũng không có nhiều thời gian để chơi, đây là hai hôm trước nhìn thấy hotsearch trên mạng vũ trụ mới biết đến trò chơi "Vùng đất điền viên" này. Chờ đến khi thấy muốn chơi thì tiêu chuẩn đăng nhập đã bị cướp sạch không còn một mống.

Sau đó, họ mới biết, con gái ngoan nhà mình, thế mà lại có một suất đăng nhập quý giá trong tay, trở thành một trong 1 triệu người chơi có mặt trong game, cho nên mới không nhịn được lôi kéo con gái, hỏi về trải nghiệm mỗi ngày của cô nàng trong game.

Đối với ba mẹ, dù sao Lâm Ôn Hoan vẫn cảm thấy có chút chột dạ, dù sao cô cũng có hai tiêu chuẩn đăng nhập, nhưng lại đưa cái dư ra cho bạn thân của mình.

Trong lòng cô cũng biết, cho dù có kể chuyện này cho ba mẹ, hai người cũng sẽ hiểu cho cách làm của cô, cộng thêm việc chỉ có một tiêu chuẩn, đưa cho ai cũng khó, chuyện này rất có khả năng sẽ bại lộ.

Nhưng cô vẫn quyết định, nếu sau này có cơ hội, cô cũng phải noi theo người chơi [Hoài Bích] ở "thôn Nấm", thông qua hoạt động game lấy được tiêu chuẩn đăng nhập, sau đó tặng cho ba mẹ mình.

Nhưng mà chuyện này vẫn còn xa mới xảy ra, bây giờ vẫn nên kể cho ba mẹ về trải nghiệm trong game của mình mấy ngày nay đã.

_______________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv