29/12/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 209
Tổng số trứng thú cưng và thú cưỡi cộng lại cũng có đến 10 nghìn quả, chỉ trong vòng có nửa tiếng, số ảnh chụp thú cưng và thú cưỡi mới phá vỏ bên dưới topic đã có đến bảy, tám nghìn bức, có thể thấy được sự hào hứng, tự hào của người chơi lớn đến thế nào.
Các cư dân mạng phát hiện, những thú cưng mới sinh này thế mà rất ít bị trùng lặp, cho dù có thuộc về cùng một loài, thì ngoại hình cũng có khác biệt rất lớn, không phải kiểu tác phẩm sao chép lại một cách đơn giản, mà những thú cưng này giống như thật sự tồn tại, có thể vĩnh viễn làm bạn, đồng hành cùng người chơi ở trong game.
Có thể thấy được người thiết kế game đã dụng tâm như thế nào ở phương diện này. Đề tài vòng một vòng thật lớn, lại quay trở về trên người Bạch Lê một cách thần kỳ.
Mà Bạch Lê bây giờ, tạm thời vẫn không hề biết gì về chuyện này.
Giờ cậu đang ngồi trên lưng gấu trúc, tư thế ngồi từ thẳng tắp ban đầu đổi thành nửa nằm sấp, cằm gác lên trên đỉnh đầu gấu trúc, cảm nhận sự mềm mại bên dưới, tay cậu cũng không để yên mà lúc có lúc không gãi gãi phần thịt mềm trên cổ nó, thoải mái đến mức hai mắt đều nheo lại.
Bạch Lê còn phát hiện, gấu trúc có chế độ "Lái tự động", chỉ cần nói vào tai nó địa điểm mình muốn đến, hông nó sẽ uốn một cái éo một cái, chậm rãi chờ cậu qua đó, hoàn toàn không cần Bạch Lê phải điều khiển.
Chạy nhanh cũng được, chỉ là có hơi xóc nảy, Bạch Lê càng thích ngồi trên lưng gấu trúc, chậm rãi lắc lư theo chuyển động của nó.
ứngGấu trúc thần kỳ, gấu trúc tuyệt vời, cậu đã dùng hành động thực tế để chứng minh, gấu trúc chính là thú cưỡi đỉnh nhất! Trải nghiệm cưỡi thú này, thực sự là có một không hai ~
Đáng tiếc yên trên lưng gấu trúc là loại dành cho một người ngồi, nó cũng chỉ cho phép mình cậu cưỡi, Văn Tinh Diệu không thể hưởng thụ cảm giác này.
Ôi, cục cưng bảo bối như vậy, cậu nhất định phải đối xử thật tốt với nó mới được, chờ lát nữa quay về, cậu muốn sửa sang lại sân vườn một phen, dùng "Thẻ mở rộng" mở th1êm đất trống, diện tích mới toàn bộ đều trồng trúc tím, tích trữ lương thực thực phẩm cho gấu trúc!
Nghĩ đến đó, Bạch Lê ngồi thẳng dậy khỏi người gấu trúc, sửa lại mệnh lênh, quay về nhà.
Lúc cậu cưỡi gấu trúc ra ngoài đi dạo là xuất phát cùng với Văn Tinh Diệu, giờ về đến nhà, ngó qua cách vách, thấy trong sân không có ai, Bạch Lê đoán chắc đối phương đi câu cá rồi, bèn thu hồi tầm mắt, tập trung bố trí vườn trúc trong sân nhà mình.
Gấu trúc "Được thả tự do" lao mình vào chỗ khóm trúc đã lớn, tùy ý bẻ một đoạn xuống gặm, thân thể to lớn của nó dựa vào thân trúc , gió nhè nhẹ thổi qua, lá trúc tươi tốt lay động vang lên tiếng xào xạc, giống như một bản hòa tấu của thiên nhiên.
Bạch Lê mặc kệ nhóc con này, chờ mở rộng diện tích sân xong, cậu lấy mấy hạt giống trúc mình thu thập được ra, trồng xung quanh.
Trong sân trở nên yên ắng, mùi đất mới ẩm ướt trong lành phiêu đãng, bay lên không trung.
*
Cùng lúc đó, những người chơi mới cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, cũng không thể chờ đợi thêm đăng nhập vào game, trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp trong "Vùng đất điền viên".
[Nguyệt quang] là một trong số những người may mắn cướp được tiêu chuẩn đăng nhập lần này, cô không lên Xingbo hay diễn đàn để khoe khoang giống những người khác, mà chọn trực tiếp đăng nhập vào game.
[Nguyệt Quang] là một nữ thú nhân, mấy năm trước cô mắc chứng đứt gãy gien, thuộc vào nhóm có tình trạng chuyển biến xấu tương đối nhanh, không đến mấy năm, bệnh của cô đã từ giai đoạn đầu chuyển sang cuối giai đoạn giữa. Khoảng thời gian gần đây, cô càng ngày càng khó kiểm soát trạng thái thú hóa của mình, lúc thì là để lộ tai, lúc thì là tay hoặc chân biến trở về hình thú, thậm chí có lúc còn mọc lông khắp người. Chuyện này khiến cô không còn dám tự do ra ngoài nữa, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi và ăn cơm hàng ngày, gần như toàn bộ thời gian còn lại, cô đều ở trong game gỉa lập.
Phần lớn các game giả lập trên thị trường, cô đều đã chơi qua hết, nhưng những trò chơi đó sẽ không tồn tại ở chỗ cô được quá bảy ngày. Vừa hết bảy ngày, không cần biết là "Điểm động viên tinh thần" của game đó đạt đến bao nhiêu phần trăm thì hiệu quả trị liệu với cô cũng đều tụt dốc không phanh, cho đến khi không còn một chút tác dụng nào nữa.
Nhưng ngay khi cô gần như đã tuyệt vọng, thì báo cáo kiểm tra đo lường của Viện nghiên cứu Đế quốc đã thắp lên một tia hi vọng mới, "Điểm động viên tinh thần" của "Vùng đất điền viên" lên đến 90%, khiến cô cảm thấy mình vẫn có thể được cứu. Vì thế, cô giảm bớt thời gian chơi game của mình, tìm tòi tất cả những thông tin liên quan đến "Vùng đất điền viên". Không tìm thì không biết, mà tìm rồi... Phát hiện, ngay cả nằm trong khoang trò chơi xem livestream trong game thôi, cũng có thể mang tới hiệu quả trị liệu cho thân thể cô.
Nói trắng ra là, xem livestream trong "Vùng đất điền viên" còn có hiệu quả tốt hơn so với khi cô chơi các game giả lập khác.
Sau khi phát hiện ra điểm này, có một tiêu chuẩn đăng nhập đã trở thành chuyện bắt buộc đối với cô. May mà, tất cả chở đợi đều đáng giá.
Hít thở bầu không khí trong lành trong game, ngửa mặt cảm nhận ánh nắng chiếu tới, toàn thân đều thấy ấm áp, thỉnh thoảng còn có cơn gió vờn nhẹ qua, nên cũng sẽ không thấy nóng bức.
[Nguyệt quang] muốn thét dài một tiếng, lại hiềm nỗi bây giờ đang ở trong game, đành kiềm lại thiên tính bản thân. Kết quả phát hiện, người anh em đừng bên cạnh mình đã đang dùng sức vỗ ngực kêu gào.
"Áu áu áu! Quả nhiên là giống hệt như những gì tên kia nói, chỉ xem livestream không thể đã nghiền như tự mình vào game trải nghiệm được, quá sung sướng, tôi chỉ hận mình không có nhiều thêm mấy lá phổi để hít hết không khí ở đây vào bụng!"
[Nguyệt quang]: "..." Được rồi, là do cô cả nghĩ, cô không nên đánh giá quá cao sự nhẫn nại của thú nhân vũ trụ.
Vì vậy, cô vui vẻ gia nhập vào đám đông đang điên cuồng ăn mừng, chờ tâm trạng kích động ban đầu qua đi, mới đi tìm NPC trưởng thôn nhận nhiệm vụ đầu tiên.
Trên đường đi, cô không chút do dự nạp khoản tiền đầu tiên vào game, sau đó mua "Gói quà nạp lần đầu", món đồ không thể thiếu của mỗi một người chơi mới.
Nhìn "Gói quà nạp lần đầu" cùng "Gói quà người chơi mới" mà Bạch Lê gửi tặng đang nằm trong ba lô, [Nguyệt Quang] hài lòng mỉm cười, sau đó xoa xoa hai tay vào nhau, bắt đầu mở gói!
Mặc dù không mở được món đồ quý hiếm nào, nhưng cảm giác căng thẳng khi mở gói quà mà không biết bên trong có gì cùng sự thỏa mãn mà nó mang lại vĩnh viễn ghi dấu trong lòng cô.
Tiếp đến là nhiệm vụ làm cỏ, tìm một mảnh đất tốt, hợp phong thủy để dựng nhà, [Nguyệt Quang] vội vội vàng vàng bắt tay vào làm, từ đó bắt đầu hành trình chữa trị chứng đứt gãy gien. Hi vọng thực sự sẽ có kỳ tích xảy ra.
Có người sẽ dựa theo hướng dẫn cho người mới ở trên mạng vũ trụ để làm nhiệm vụ theo từng bước, cũng có người hoàn toàn không làm theo kinh nghiệm của người đi trước, để bản thân tự do làm những gì mình thích.
ID game [Bờ nước trong veo] chính là một người chơi không đi theo lối mòn như vậy.
Lúc tạo nhân vật, y tiện tay điền bảng câu hỏi thăm dò, sau đó bị phân đến thôn số 1748. Đây là , một thôn có nguồn nước khá dồi dào, địa thế tương đối thấp, có thể tùy tiện thấy mấy ao nước nhỏ ở khắp nơi, mà vì quan tâm đến sinh hoạt của người chơi, nên xung quanh cũng có khá nhiều sườn đồi thoai thoải, người chơi đều chọn dựng nhà của mình ở những chỗ này.
Nhưng mà [Bờ nước trong veo] không làm vậy, sau khi nhận nhiệm vụ, y đi vòng quanh thôn ngó nghiêng một vòng, xem hết tất cả những chỗ đất còn trống, sau đó chọn một khoảnh đất hình chữ "Hồi –回". Vòng bên ngoài tất cả đều là nước, chỉ có phần đất ở giữa là hỏi nhô lên, không dễ bị ngập nước.
Chỗ tốt, đây thực sự chính là vùng đất trong mơ của mình mà, [Bờ nước trong veo] lội nước đi vào, vừa hát vừa dọn dẹp cỏ dại trên mặt đất. Chẳng mấy chốc, chỗ này đã mọc lên một căn nhà tranh nhỏ, y lại cùng rong biển chỉ có ở thôn mình bao quanh một vòng phía ngoài sân, rất có không khí của một đảo biệt lập.
Sau đó, [Bờ nước trong veo] không vội làm nhiệm vụ tiếp mà đi tìm NPC để hỏi thăm xem bờ biển nằm ở hướng nào, một đường thẳng tiến. Xung quanh nhà đang còn trống trơn, y muốn trang trí cho nó một chút, đá cuội đủ mọi màu sắc cùng những vỏ sò xinh đẹp là một sự lựa chọn không tồi.
Dù sao cạnh nhà y cũng sẽ không có hàng xóm nào, vòng bên ngoài nhà kia có thể để ý thỏa sức sáng tạo.
Chiếm thêm diện tích, get√
Như [Bờ nước trong veo] vẫn còn tính là thành thật chán.
Có mấy người chơi luôn chờ được vào game phải nhịn đã lâu, nhận nhiệm vụ xong thì không chịu đi làm cho nghiêm chỉnh, trái lại lôi kéo NPC hỏi đủ thứ trên trời dưới bể, đến cả Hoa nữ bình thường luôn tốt tính cũng không biết phải làm sao, gấp đến độ hai má đỏ bừng, cuối cùng vẫn là hệ thống phải nhảy ra, gán cho người chơi kia tội danh "Trêu chọc NPC", trừ 10 điểm thiện cảm của đối phương với tất cả các NPC, người nọ mới chịu dừng lại.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Chưa được bao lâu, nhóc bướng bỉnh đã nước mắt nước mũi giàn giụa chạy về tìm mẹ, mách là có người dân cướp kẹo hồ lô của nhóc không trả, còn ăn hết ngay trước mặt nhóc ấy, vì thế lại thêm một lượt điểm thiện cảm -10 -10 -10...
Sau không biết bao nhiêu lượt thăm dò bên bờ vực nguy hiểm, đám người chơi này cuối cùng cũng chịu đủ cảnh bị NPC cùng hệ thống vùi dập, đàng hoàng trở lại. Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ, khiến mấy thôn mới này luôn nằm trong tình trạng gà bay chó sủa.
Phải hai ba hôm sau, loại ham muốn khám phá này mới tiêu tan hết, trồng trọt một lần nữa trở thành hoạt động chủ đạo trong game. Đương nhiên, cái này là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến.
*
Một lượng lớn người chơi mới tràn vào, đồng nghĩa với việc có thêm nhiều tín ngưỡng, mộc thanh linh khí ngưng tụ được cũng nhiều hơn.
Khoảng mười giờ tối, Bạch Lê nhận ra gì đó, vội vàng chào tạm biệt với Văn Tinh Diệu rồi logout. Chờ đến mười một giờ, Bạch Lê vì tiếp nhận một lượng lớn tín ngưỡng cùng mộc thanh linh khí trong thời gian ngắn rơi vào hôn mê.
Do trước đó đã nói qua với Chúc Mặc Lăng rằng bên mình có chút chuyện, bảo đối phương không cần lo lắng rồi, nên khi ý thức rơi vào trong bóng tối, Bạch Lê vẫn khá thả lỏng.
Cậu phát hiện, cho dù bản thân đang ở trong bóng tối, cậu vẫn giữ lại được một tia ý thức hiếm hoi, sau đó nó càng ngày càng sáng, mãi cho đến khi lấp đầy toàn bộ không gian
Xung quanh ý thức, không biết từ lúc nào có dấu hiệu sinh hoạt của con người vừa lạ vừa quen, còn có tiếng nói cười truyền tới. Đỉnh đầu dương như có mấy bàn tay vô hình đang vuốt ve, khiến cậu có cảm giác thanh thản, an tâm.
Ý thức không biết mệt mỏi tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh tiếng nói cười kia đã biến mất, sau đó là trùng tộc hung ác, chiến trường tàn khốc, thú nhân ngã xuống, hành khúc sôi sục... Hình ảnh giống như những mảnh vỡ nhanh chóng lướt qua. Phía trước xuất hiện ánh sáng màu xanh lục, ý thức đột nhiên tăng nhanh tốc độ đi tới, khiến Bạch Lê cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc ý thức của cậu đang dẫn cậu đi đâu.
Ánh sáng màu xanh lục càng lúc càng rực rỡ, cũng càng ngày càng lớn, nó tạo thành một hình tròn khổng lồ, bao bọc lấy ý thức của Bạch Lê . Trong một khắc choáng váng, dường như có thứ gì đó xuyên qua, thông qua ý thức của mình, Bạch Lê nhìn thấy thứ trước mắt.
Đó là một hành tinh màu xanh lục, đâu đâu cũng có thú con lông xù.
Cũng là "Hành tinh Hi Vọng" trong miệng người dân Đế quốc.
---o0o---
Chương 210
Một đêm du đãng, linh hồn quay trở về xuất phát điểm, một lần nữa làm quem với những bạn bè trong quá khứ, Bạch Lê mang theo lời chúc phúc của bọn họ tỉnh lại từ trong cơn mê man.
Hoặc là nói, Bạch Lê đã không đơn thuần chỉ là Bạch Lê nữa. Cậu nhiều thêm một tầng thân phận khác, đó chính là em trai mà Chúc Mặc Lăng tìm kiếm nhiều năm, Chúc Thanh Lăng.
Tộc Thiên Hồ - Chúc Thanh Lăng, cô nhi Bạch Lê ở thời đại vũ trụ, Nông thần Bạch Lê trên tiên giới, tất cả đều là cậu.
Không phải bất ngờ xuyên không, cũng không phải tu hú chiếm tổ chim khách, cậu vốn chính là Bạch Lê, từ đầu đến cuối đều là như vậy.
Chỉ có điều, cậu bị thiên phú ảo thuật của mình hãm hại, quên đi một đoạn ký ức quan trọng.
Bây giờ, vì giá trị tín ngưỡng cùng lượng mộc thanh linh khí có được tăng vọt, phá tan xiềng xích phong ấn đoạn ký ức đó, cho nên toàn bộ chúng nó đều quay về.
Bạch Lê nằm thẳng người trên giường, nhắm mắt lại tiêu hóa những ký ức mới quay về kia, đột nhiên cảm giác phía trên có bóng tối che phủ, sau đó có một bàn tay khô ráo, ấm áp đặt lên trán cậu.
Cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc kia nói với ai đó: "Nhiệt độ hạ xuống rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì, chờ em ấy tỉnh lại là được."
Là Văn Tinh Diệu, tại sao anh ấy lại ở đây?
Trong đầu cậu vụt qua một chuỗi chấm hỏi, sau đó lại nghe được phía bên kia có người nói chuyện, ngữ điệu đông cứng: "Tôi biết em ấy sắp tỉnh, cậu có thể bỏ cái tay kia của mình ra chưa, nhỡ làm em trai tôi thấy không thoải mái thì sao?"
Dứt tiếng, Bạch Lê nghe thấy tiếng cười khẽ, bàn tay trên trán cậu chậm rãi di chuyển, cuối cùng lúc rời đi, ngón tay lại lơ đãng vuốt qua lọn tóc rối trước trán của cậu.
Bạch Lê: "..." Hơi bị ngứa.
"Cậu!" Chúc Mặc Lăng tức muốn nổ phổi, cái tên này sao cứ thích táy máy tay chân thế nhỉ? Chờ em trai tỉnh lại, anh ta nhất định phải mách để em ấy biết!
Bạch Lê không nhịn được nữa, cảm thấy mình mà còn nằm tiếp, trong phòng sẽ biến thành bãi chiến trường ngay, vì thế cậu giả vờ như vừa mới tỉnh lại, chầm chậm mở mắt ra.
Đôi mắt hồ ly ban đầu dường như càng hẹp dài hơn, tròng mắt dường như nhuốm màu mực, sâu không thấy đáy, phảng phất có thể hút linh hồn người ta vào trong. Nhưng chờ cậu chớp mắt một cái, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt trong veo không gợn sóng, lộ ra vẻ linh động cùng một chút giảo hoạt, ít đi sự bình tĩnh thận trọng ngày thường.
Chúc Mặc Lăng ngày thường luôn quan sát nhất cử nhất động của Bạch Lê, cùng Văn Tinh Diệu quen thuộc với thần thái của cậu nhất, gần như ngay lập tức nhận ra sự khác biệt nhỏ bé này. Hai người cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh biết được sắp có truyện quan trọng xảy ra, đều không vội lên tiếng mà lựa chọn chờ đợi.
Bạch Lê nghĩ một chút, quay sang nhìn Chúc Mặc Lăng trước, chủ động gọi: "Anh."
Sau đó, không chờ xem Chúc Mặc Lăng phản ứng thế nào, đã nhìn về phía Văn Tinh Diệu, gọi tên hắn. Ngữ khí qua quýt bình bình, như là đang chào hỏi hàng ngày, không thể bình thường hơn được nữa.
Trong cái nhìn của Chúc Mặc Lăng, từ "Anh" này như nặng cả nghìn cân, điều này có nghĩa là Bạch Lê đã khôi phục lại ký ức của mình, thừa nhận thân phận của anh ta, làm anh ta suýt chút nữa đã trực tiếp biểu diễn một màn mãnh hổ khóc rống.
Xoắn xuýt hồi lâu, không biết nên đáp lời thế nào, cuối cùng Chúc Mặc Lăng chỉ đành dùng giọng trẻ con của mình "Aiz" một tiếng, sau đó bụm tay che mặt, cảm thấy bản thân thực sự quá thảm, vất vả mãi mới tìm được em trai, thế mà anh ta lại bị biến nhỏ, không thể dùng trạng thái tốt nhất để đón em trai về.
Về phần câu thứ hai của Bạch Lê, đã bị anh ta tự động bỏ qua, anh em người ta gặp lại nhau, ai thèm quản chuyện của người dưng nước lã chứ, hứ!
Văn Tinh Diệu nhìn thấy phản ứng của Bạch Lê, nhất là lúc cậu gọi tên mình, trái tim đang treo ngược trên cổ họng cuối cùng cũng hạ xuống. Dọa chết hắn, hắn còn tưởng Bạch Lê khôi phục ký ức xong, "Bạn trai" hắn khó khăn lắm với đuổi được đến tay sẽ bay luôn.
May mà Bạch Lê không bội tình bạc nghĩa...
Bạch Lê ngồi dậy, xuống khỏi giường, sau khi thể lực hơi hồi phục lại thì đi vào nhà tắm rửa mặt, chờ cậu vệ sinh cá nhân xong đi ra, bàn trà nhỏ trong phòng đã dọn sẵn cơm canh nóng hổi, nhìn là biết do Văn Tinh Diệu tự tay làm, chắc đã chuẩn bị từ trước.
Chúc Mặc Lăng và Văn Tinh Diệu, mỗi người ngồi một ghế, tha thiết mong chờ Bạch Lê đi qua.
Mỉm cười với hai người, Bạch Lê nhấc chân bước tới.
Sau đó chính là thời gian vừa ăn cơm vừa kể lại những chuyện xảy ra sau khi mình mất tích.
Bạch Lê, đồng thời cũng chính là Chúc Thanh Lăng của tộc Thiên Hồ, đúng là trốn ra từ "Hành tinh Hi Vọng". Sau khi bỏ trốn thành công, vì để người khác không thể tìm được mình, cậu sử dụng ảo thuật mạnh nhất của bản thân, không chỉ dùng nó lên chính mình, mà còn lừa luôn cả máy móc cơ khí.
Sau khi ảo thuật hoàn thành, cậu thay đổi thành một dáng vẻ khác, ở trong biên cảnh Đế quốc, thậm chí ngay cả chứng minh thân phận cùng IP kết nối mạng cũng thay đổi, không ai có thể nhận ra.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Chúc Mặc Lăng không thể tìm được một chút dấu vết nào của em trai trên mạng vũ trụ.
Sau khi giải thích mình đã tránh khỏi sự tìm kiếm của mọi người như thế nào, Bạch Lê giơ tay làm một động tác vừa bí ẩn lại vừa phức tạp, phần trán bị tóc mái che khuất xuất hiện một hình xăm hồ ly chín đuôi đơn giản, không chờ hai người còn lại nhìn rõ, trên người Bạch Lê đã tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhè nhẹ, tiếp đó từ đầu đến chân cậu đều thay đổi.
Thiếu niên trước mặt có một đầu tóc đen dày hơi rối, mỗi một sợi tóc đều như đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Da dẻ so với trước đây càng trắng hơn, mềm mại mịn màng, trông cực kỳ giống một chiếc bánh pudding ngon miệng. Đôi mắt hồ ly hoa đào mê hoặc mà hồn nhiên, nháy mắt với hai người đối diện một cái, khóe miệng không cười cũng hơi cong, lúc cười lên hai má lộ ra núm đồng tiền thật sâu.
Có cảm giác trẻ con hơn, cũng càng thêm... Nghịch ngợm.
"Ha ha, mọi người có thấy hài lòng không?" Bạch Lê đứng lên, xoay một vòng, sau đó cúi người khom lưng, di sát mặt về phía Văn Tinh Diệu, "Tinh Diệu, đây mới là dáng vẻ thực sự của em, có phải anh thấy không quen không?"
Văn Tinh Diệu bị cậu làm cho giật mình, bật ngửa về phía sau, hai mắt hết đảo sang trái rồi lại sang phải, một tầng màu đỏ nhanh chóng lan đến vành tai. Vốn ngoại hình của Bạch Lê thay đổi đã khiến hắn chấn động rồi, vậy mà cậu còn cố tình tới gần cho hắn nhìn, hắn nghĩ thế nào cũng thấy mình như đang bị trêu chọc.
Văn Tinh Diệu tự nhận tình yêu của mình dành cho Bạch Lê không phải vì ngoại hình hay thân phận của cậu, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, sau khi biến về dáng vẻ thực sự, Bạch Lê quả thực đẹp hơn mấy phần, lập tức tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, đúng là hắn thấy không quen lắm.
Văn Tinh Diệu cũng không biết phải trả lời câu hỏi này của Bạch Lê thế nào nữa.
So với Văn Tinh Diệu bên này đang chịu kích thích, Chúc Mặc Lăng trái lại rất nhanh đã phản ứng lại, trong lòng than thở một câu, quả nhiên không hổ là em trai mình, mấy năm không gặp nhưng vẫn duy trì được nhan sắc đỉnh cao, ngay cả dáng vẻ tự luyến kia cũng không thay đổi chút nào.
Thấy Văn Tinh Diệu một bộ muốn nói lại thôi, trong lòng anh ta nổi ý xấu, quái gở nói: "Em trai, em đừng kích thích cậu ta nữa, không chừng người ta đang mê mẩn dụng mạo của em không thể tự kiềm chế, quên luôn dáng vẻ trước đó của em rồi cũng nên. Ối chà chà, có mấy người ý mà, chỉ biết nhìn mặt thôi..."
Ý là, người này là kẻ thấy sắc sinh lòng tham, không đáng để phó thác.
Chia tay, chia tay luôn đê! Anh trai tìm cho em người tốt hơn ~
Ăng ten dò nguy hiểm trên đầu Văn Tinh Diệu lập tức khởi động, hắn vội hoàn hồn, phản bác lại lời Chúc Mặc Lăng: "Tôi không phải, tôi không có! Chỉ là... Tôi vẫn chưa quen với dáng vẻ bây giờ của em lắm, chờ một thời gian ngắn nữa là tốt rồi."
"Ha ha, em hiểu, dù sao em lớn lên đẹp như vậy, anh nhìn đến sững sờ cũng là bình thường." Bạch Lê khôi phục ký ức xong quả nhiên có thêm chức năng tự luyến, lúc nói chuyện cũng tỏ ra vô cùng hài lòng với diện mạo của mình, cậu nhảy về phía trước một bước, nhưng cả người đột nhiên đờ ra, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Hai người không biết là có chuyện gì, thuận theo tầm mắt của Bạch Lê nhìn sang, phát hiện quần dài cậu đang mặc không biểu sao lại thừa ra một đoạn. Mà đoạn thừa ra này suýt chút nữa đã làm cậu vấp té tại chỗ.
Bạch Lê: "? ? ?" Ai cắt bớt chân của cậu vậy?
Chúc Mặc Lăng đứng lên, người vẫn chưa đủ cao, chỉ có thể ngước mặt nhìn lên Bạch Lê như trước, không phát hiện ra gì cả.
Văn Tinh Diệu cũng đứng lên. Lần này cuối cùng cũng phát hiện ra điểm sáng. Hắn giơ ta áng, chứng ở chỗ vành tai mình, sau đó dịch xuống khoảng độ 5 centimet, so ở chỗ cằm, nói: "Trước kia em cao đến đây của tôi, bây giờ lại chỉ cao tới đây, Bạch Lê, em lùn đi."
Bạch Lê, em lùn đi.
Em lùn đi.
Lùn.
Giống như bầu trời trong xanh đột nhiên nổi sấm sét, đánh thảng lên đỉnh đầu Bạch Lê, đốt sự đắc ý trước đó thành tro bụi. Bạch Lê chỉ cảm thấy lòng mình hoảng hốt, đứng ngồi không yên, hai chân không thể chống đỡ được nữa, mềm nhũn ngã về sô pha.
Hai mắt mê man không có tiêu cự nhìn về phía trước, không nhịn được bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Giờ phút này, cậu cũng không biết, bản thân mình là bị sự "Lùn đi" này làm cho phiền muộn, hay đang tức giận do sự ngay thẳng của bạn trai gây ra nữa.
Lúc còn ảnh hưởng của ảo thuật, nói thế nào thì cậu cũng cao 1m80, nhưng ai mà ngược được, loại bỏ ảo thuật xong, thế mà chiều cao lại tụt mất 5 centimet. Là 5 centimet đó! Một phần ba mươi sáu chiều cao của cậu, cứ thế mà đi tong luôn, quả thực khiến người ta đau hết cả lòng cả mề mà.
Phát hiện này khiến Bạch Lê khóc không ra nước mắt, ngay cả cụ cười trên mặt cũng không còn, cả người trở nên tang thương. Cậu đã nghĩ, hay là dứt khoát quay về dáng vẻ trước đó, dù sao ba năm nay cậu nhìn cũng quen rồi, nhưng cậu cũng không nỡ bỏ ngoại hình bây giờ của mình, cứ cảm thấy biến về thế kia có hơi thiệt thòi.
Về phần chỉ dùng ảo thuật lên chiều cao của mình, để mình lại "Cao" thêm 5 centimet, cậu không hề cân nhắc tới, đây rõ ràng là hành động bịt tai trộm chuông, giấu đầu hở đuôi, bị người khác biết được thì người ta cười cho thối mũi.
Ầy, cậu khổ quá mà.
Chúc Mặc Lăng ngẩng đầu lên trừng Văn Tinh Diệu một cái, cái tên này, có biết nói chuyện không thế hả, hết chuyện để nói rồi à, miệng đần như vậy sau này làm sao chọc em trai vui vẻ được?
Đảo mắt khinh thường xong, anh ta nhảy đến ngồi bên cạnh Bạch Lê, mở miệng an ủi: "Em trai ngoan, đừng buồn, em còn nhỏ, sau này vẫn còn cao lên được mà. Nhất định là do ba năm này em ăn uống không đủ dinh dưỡng, chờ bổ sung dinh dưỡng đầy đủ lại, nhất định em sẽ còn cao thêm nữa."
Thực ra Văn Tinh Diệu nói câu kia xong thì đã hối hận rồi, lúc đó hắn chỉ đơn giản thuật lại sự thực, quên không để ý đến cảm thụ của Bạch Lê, thấy Bạch Lê ủ rũ như vậy, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.
Vì vậy đi tới ngồi xuống phía bên kia Bạch Lê, học theo Chúc Mặc Lăng, nhẹ giọng an ủi: "Đúng vậy, nhất định là em sẽ còn cao thêm nữa, nếu em vẫn thấy trong lòng không vui thì dùng ảo thuật của mình khiến tôi thấp đi 5 centimet cũng được, như vậy chênh lệch chiều cao của chúng ta vẫn y như cũ."
Ý tưởng của Văn Tinh Diệu rất đơn giản, em giảm 5 phân. Tôi giảm 5 phân, nhưng vậy chênh lệch chiều cao của chúng ta không đổi, có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Lê bị lời của Văn Tinh Diệu chọc cười, nhào tới vò loạn mái tóc bạc của hắn, sau đó tỏ vẻ mình đã trút giận lên tóc của hắn rồi, chuyện chiều cao cứ thế được bỏ qua.
Thấy cậu tươi cười hớn hở trở lại, Văn Tinh Diệu cũng cười theo.
Sau đó, Bạch Lê lại rút ảo thuật của mình trên thẻ công dân Đế quốc lại, tên họ cùng số căn cước thuộc về "Chúc Thanh Lăng" được trả lại như cũ, "Bạch Lê" ở thành một lớp ngụy trang được phủ thêm cho "Chúc Thanh Lăng", như vậy trên mạng vũ trụ sẽ không xảy ra tình trạng hỗn loạn do sự thay đổi này.
Người dân vũ trụ vẫn chỉ biết "Bạch Lê" là người thiết kế của "Vùng đất điền viên" như trước, mà không biết rằng Lê Lê đã tìm lại thân phận thực sự của mình.
Xuyên qua sương mù, trở về với nguồn cội.
"Thế nào, em còn có thể sử dụng quang não, khoang trò chơi liên kết với số căn cước công dân Đế quốc của Bạch Lê, quan trọng nhất là Thiết bị tạo dựng game giả lập như bình thường không?" Văn Tinh Diệu quan tâm hỏi.
Bạch Lê lần lượt kiểm tra từng cái một, cho ra đáp án khẳng định: "Yên tâm đi, ảo thuật của em vẫn rất hữu dụng, số thẻ căn cước liên kết trước đó cũng thay đổi lại thành của em bây giờ, em vẫn dùng được bình thường."
Giải quyết xong vấn đề thân phận, Chúc Mặc Lăng lại hỏi tới chuyện khác: "Em trai, năm đó sao em lại muốn rời khỏi Sao Hi Vọng, lúc đó em nghĩ thế nào vậy?"
Tuy bây giờ em trai đang khỏe mạnh đứng trước mặt anh ta, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nghĩ, lỡ như thì sao? Lỡ em trai ở ngoài gặp nguy hiểm, mà bọn họ lại không cách nào tới kịp, chẳng may em trai gặp bất trắc gì, vậy anh ta biết nói thế nào với ba mẹ, với người thân họ hàng đây?
Nếu có thể, anh ta thà em trai bình yên ở lại trên "Sao Hi Vọng", làm một bé thú con không buồn không lo còn hơn. Biết đâu có một ngày, Viện nghiên cứu Đế quốc sẽ tìm ra cách chữa trị chứng đứt gãy gien, lúc đó anh ta sẽ có thể đón em trai về nhà.
Đáng tiếc là, nguyện vọng mà toàn bộ người dân vũ trụ đều mong mỏi này, đến nay vẫn chưa thể thực hiện.
Chúc Mặc Lăng trầm mặc nhìn Bạch Lê, chờ cậu trả lời.
Trong mắt Bạch Lê lộ vẻ hoài niệm cùng cảm khái, một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ giọng nói: "Anh, mấy năm gần đây, tất cả chúng ta đều đã nhầm tưởng về chứng đứt gãy gien."