Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Diên
(Tuyến thời gian là khi đại ca vừa khôi phục trí nhớ, trước lúc gặp lại Giang Tự Hành 3 tháng.)
Bóng đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, mưa như trút nước xuống mái hiên.
Giang Phong Lâm đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, ngồi trên giường thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên trán. Cảnh tượng trong quá khứ xuất hiện đứt quãng liên tục, cuồn cuộn tuôn ra như thuỷ triều trong tiếng sấm giữa đêm mưa…
Giang phủ Đại Diên ngói xanh tường trắng, trong nội viện có vài cây ngô đồng, hai cha con đang luận bàn tỉ thí dưới gốc cây…
Cha, A Tự…
Giang Phong Lâm nắm chặt chăn trên giường, lồng ngực phập phồng, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại
Sấm vang ùng oàng, mưa ngày càng to.
Giang Phong Lâm đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, thấy sắp xếp trong phòng có chút lạ lẫm, sững sờ một lúc mới nhớ ra mình đang ở khách điếm.
Vì trốn Đoan vương mà đã hai ngày y không về vương phủ rồi.
Vương phủ… Những kí ức về đêm hoang đường đó ùa vào đầu y nườm nượp: mùi rượu đậm đặc quanh quẩn trong cổ họng, quần áo rơi đầy đất, tiếng thở dốc, bóng dáng quấn quýt sau màn che…
Hồ đồ! Giang Lâm Phong đưa tay che mắt, thở dài, hắn say, sao ngươi lại… Hồ đồ!
Đêm hôm đó, y đang định đi ngủ lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hình như là Hứa Nhị trong phủ.
“Vương gia.” Hứa Nhị đỡ Đoan vương đang lảo đảo, sợ hắn không cẩn thận bị ngã, “Ngài chậm một chút…”
Đoan vương say khướt tiến lên gõ cửa: “A Kiểm…”
Giang Phong Lâm vừa mở cửa phòng thì Đoan vương mới rồi còn không có sức lực đột nhiên nhào vào người y, khắp người toàn là mùi rượu.
“Sao vậy?” Giang Phong Lâm nhíu mày hỏi: “Sao lại uống nhiều rượu như thế?”
Hứa Nhị buột miệng nói: “Vương gia đi uống hoa tửu.” Sau đó vừa trở về phủ đã chạy đến đến chỗ của Trưởng sử đại nhân, chạy nhanh lắm.
Giang Phong Lâm: “…”
*Hoa tửu: Uống rượu có kỹ nữ hầu.
Giang Phong Lâm yên lặng đẩy người nọ ra: “Vậy đi uống canh giải rượu đi.” Đến chỗ ta làm gì?
Nhưng đẩy mấy lần mà Đoan vương không những không tránh ra mà còn ôm chặt hơn, lẩm bẩm: “A Kiểm, đau đầu…”
Giang Phong Lâm hết cách, đành phải nói với Hứa Nhị: “Tới nhà bếp mang bát canh giải rượu đến đây.”
Hứa Nhị còn chưa kịp trả lời thì Đoan vương đã lên tiếng: “Bản vương không say, không uống.”
Hứa Nhị gật đầu nói: “Ai uống say cũng nói vậy cả.”
Đoan vương lập tức quay đầu lườm hắn, hung ác nói: “Vậy ngươi uống đi!”
Hứa Nhị: “…” Ta có uống rượu đâu.
“A Kiểm.” Đoan vương dụi đầu vào cổ Giang Phong Lâm, “Ta không uống, khó uống lắm.”
Giang Phong Lâm không khuyên nổi, lại thấy trời đã muộn nên đành để Hứa Nhị về ngủ trước.
Y dìu Đoan vương vào phòng, muốn để người nằm lên giường thì lại bị Đoan vương kéo một cái hụt chân ngã vào lồng ngực hắn.
“Vương gia.” Giang Lâm Phong giãy ra nhưng không thoát được, nói: “Ngươi buông ra trước đã.”
Đoan vương dường như không nghe thấy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ôn hoà của y, khóe môi hiện ý cười, sau đó bỗng nhiên nghiêng người hôn lên.
Toàn thân Giang Phong Lâm cứng đờ, mãi một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần đẩy hắn ra.
Đoan vương cười khẽ một tiếng, nhìn y nói: “Ngươi đỏ mặt.”
Giang Phong Lâm luống cuống, vội vàng tránh né muốn xuống giường, “Ngươi… Ngươi say rồi.”
Đoan vương bỗng nhiên trở mình đặt y dưới thân, “Ta không say.”
Giang Phong Lâm chỉ cho là hắn say quá rồi, giống như Hứa Nhị nói vây, người say đều nói mình không say.
“Vương gia.” Giang Phong Lâm giật giật cổ tay bị đè bên gối, “Có lẽ ngươi nhận nhầm người rồi, ta…”
“Không nhận nhầm.” Đoan vương tiếp tục vuốt ve mặt y, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc: “Ngươi là… A Kiểm của ta.”
Giang Phong Lâm kinh ngạc nhìn hắn, thoáng chốc như có mùi rượu triền miên chui vào trong cổ họng, răng môi gắn bó quấn quýt.
Màn lụa trắng thuần chậm rãi rơi xuống, cổ tay đặt bên gối nổi lên một mảng màu hồng, nắm lấy đệm giường giữa tiếng rên rỉ vụn vặt, bàn tay lúc nắm chặt khi lại buông lỏng…
“A Kiểm…”
Cổ Giang Phong Lâm chảy đầy mồ hôi, hô hấp nóng hổi trong từng tiếng nỉ non, tựa như đang tỉnh táo, lại giống như đang mê man…
Y không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết sau khi tỉnh dậy thì sắc trời đã sáng.
Y ngẩn ngơ nhìn người đang ngủ say bên gối, cũng không biết phải làm gì nên đành vác cái eo đau nhức bỏ chạy.
Y không dám ở lại vương phủ nữa nên tìm đại một khách điểm ở tạm.
Thật sự là điên rồi, y hối hận nghĩ, sao mình lại… Không đẩy ra chứ.
Hừng đông, mưa tạnh.
Giang Phong Lâm ngồi suốt một đêm, mờ mịt nhìn nắng sớm xuyên vào phòng.
Thật lâu sau y mới vén chăn xuống giường, đi qua mở cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ vẫn ướt nước mưa, nước mưa tơi tí tách bên mái hiên.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, tiếp đó là tiếng đập cửa.
Giang Phong Lâm im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn đi ra mở cửa.
Đoan vương đứng ngoài cửa, đầu vai ướt sũng.
“A Kiểm.” Hắn nói, “Ở khách điếm đủ rồi nhỉ? Về thôi.”
Hắn đưa tay ra muốn kéo cổ tay Giang Phong Lâm nhưng lại bị tránh ra.
“Quay về đâu cơ?” Giang Phong Lâm buông mắt, nói khẽ: “Đại Diên sao?”
Đoan vương tay khựng lại, “Ngươi… Ngươi nói gì vậy?”
Giang Phong Lâm lướt qua hắn muốn đi, Đoan vương vội vàng kéo y lại, “A Kiểm…”
“Quần áo vương gia ướt hết rồi.” Giang Phong Lâm rút tay ra, không quay đầu lại nói: “Trở về thay đồ đi.”
Đoan vương nhìn y đi ra khỏi khách điếm, bàn tay giấu trong tay áo nắm, chậm rãi nhắm mắt lại. Gần ba năm rồi mà ngươi vẫn nhớ lại kí ức.
Vài ngày sau đó, Giang Phong Lâm một mình chuyển vào biệt viện.
Đây là biệt viện y mua hồi năm trước. Khi đó y vừa thấy nơi này ngói xanh tường trắng đã cảm thấy hết sức thân thuộc, lập tức mua luôn không nghĩ nhiều.
Cha, A Tự…
Giang Phong Lâm chạm lên bờ tường trắng như tuyết, khẽ thì thầm, thực xin lỗi…
Đại nương ở nhà bếp vương phủ nghe tin Giang Phong Lâm một mình dọn tới biệt viện thì không yên tâm, nhất định đòi theo qua đó, muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Có phải đại nhân ghét bỏ bà già này không?” Đại nương thở dài, “Ta già rồi, ta vô dụng.”
Giang Phong Lâm vội vàng nói: “Không có, chỉ là…”
“Không có là được rồi.” Đại nương cười tủm tỉm, “Đại nhân yên tâm, ta vẫn còn nấu cơm được.”
Giang Phong Lâm đành phải giữ bà lại.
Trong vương phủ, Đoan vương ngồi trong gian phòng Giang Phong Lâm ở trước kia, uống một ngụm trà đắng, nghe Hứa Nhị nói đại nương đi theo Trưởng sử đại nhân đến biệt viện, không về phủ nấu cơm nữa.
Đoan vương gật đầu, vậy cũng tốt, A Kiểm không biết làm cơm.
“Đại nương đối xử với Trưởng sử đại nhân thật tốt.” Hứa Nhị nói, “Trước kia ở trong phủ cũng chỉ nấu cho đại nhân ăn, hiếm lắm ta mới ăn ké được vài miếng điểm tâm.”
Đáy mắt Đoan vương hiện lên chút ý cười, A Kiểm của hắn đó giờ vẫn rất được lòng mọi người.
Hứa Nhị lại nói: “Ta nghe Tiểu Thúy nói đại nương muốn Trưởng sử đại nhân làm con rể bà.”
Đoan vương phun hết nước trà trong miệng ra: “…”