Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Mọt, Diên
Giang Thành Nhạc thu đao, đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống, lau mồ hôi nói: “Tòng quân về rồi đấy à?”
Giang Tự Hành ngượng ngùng nhìn trời, “Cha biết con không đi…”
“Thiếu gia.” Tên sai vặt nơm nớp lo sợ nói, “Người trong kinh thành này đều biết ngài đi tòng quân rồi.”
Giang Tự Hành không hiểu, “Gì cơ?”
Tên sai vặt quỳ xuống, nước mắt chảy đầy mặt nói: “Thiếu gia, ta… Ta cho rằng ngài đi Bắc Cảnh tòng quân nên nói cho mẹ ta, mẹ ta lại nói cho thím Trương cách vách, thím Trương nói cho bác Vương, bác Vương nói cho bác Lưu, bác Lưu…”
Giang Tự Hành: “…”
“Thiếu gia!” Tên sai vặt ôm chặt đùi hắn, “Ta thật sự không cố ý đâu, ngài tha thứ cho ta đi!”
Giang Tự Hành bó tay toàn tập… Sớm biết vậy lúc đầu đã không để lại giấy nói mình đi tòng quân, một giây ấm đầu đã thêm bao nhiêu chuyện như vậy.
“Thôi vậy.” Giang Tự Hành bất đắc dĩ nói, “Nói thì nói, cũng không quản được.”
Tên sai vặt lập tức đứng dậy, “Thiếu gia, chắc ngài mệt rồi nhỉ, ta đi nấu nước trải đệm!” Nói xong lập tức chạy vội đi, sợ chậm chút nữa sẽ bị thiếu gia trói lại đánh.
Giang Thành Nhạc đặt khăn lau mồ hôi xuống, hỏi: “Gặp đại ca ngươi rồi à?”
Giang Tự Hành gật đầu, hơi mất mát nói: “Nhưng con không thể dẫn huynh ấy cùng về.”
“Khi nào nên về thì nó sẽ tự về.” Giang Thành Nhạc nói, “Tính tình nó ngươi cũng không khuyên được.”
Giang Tự Hành vẫn còn hơi lo lắng, “Nhưng huynh ấy đơn độc ở Bắc Kỳ…”
Giang Thành Nhạc im lặng một lát rồi trả lời: “Nó nói nó tin Đoan vương.”
Dựa vào cái gì mà tin hắn? Giang Tự Hành nghĩ, nếu hắn qua cầu rút ván thì làm sao bây giờ?
Giang Thành Nhạc đi đến cạnh hắn, vỗ vai hắn nói, “Ngươi bôn ba một đường, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Cha.” Giang Tự Hành dừng một chút, nói, “Con… Con không nên không nói một lời với người đã rời đi.”
Mặt Giang Thành Nhạc hiện ý cười, “Được rồi, trở về là tốt rồi.”
Ánh xuân dừng trên cành cây trơ trụi, ấm áp mà rạng rỡ.
Lão già đuổi theo thiếu niên kia, càng đuổi càng xa, mắt thấy hắn đã sắp chạy mất dấu, lão vội vàng nằm xuống đất kêu rên: “Ôi ôi, đau bụng, đau chết mất…”
Bước chân thiếu niên dừng lại, quay đầu hoài nghi nói: “Có phải ngươi đang giả vờ không?”
“Đau quá.” Lão già tiếp tục kêu rên, “Cẩu Tử, bụng ta đau quá…”
Khuyển Tị do dự đi tới, “Ngươi không…” Lời còn chưa nói xong đã bị lão già kéo xuống đất.
“Ngươi chạy cái gì?!” Lão già bất mãn nói, “Gặp cha nuôi không vui à?”
Khuyển Tị tức chết: “Ngươi lại lừa ta!”
Cha mẹ hắn mất sớm, lão già này là bạn cũ của cha hắn, lừa hắn nhận lão làm cha nuôi rồi còn thích đùa cợt hắn, đáng sợ hơn cả Thái tử nữa.
“Sao ngươi lại chạy đến đây?” Lão già kỳ quái nói, “Không phải ngươi ở chùa Vân Sơn với mấy lão trọc khờ quét sân à?”
Viền mắt Khuyển Tị phiếm hồng, “Bọn họ nói ngươi chết rồi, bảo ta đến nhặt xác cho ngươi!” Nhưng lại không biết đi đâu nhặt, đi mãi đi mãi thì tới kinh thành.
Vẻ mặt lão già mờ mịt, “Sao lại nói ta đã chết?”
“Ta biết ngay là ngươi gạt người!” Khuyển Tị căm giận nói, “Ngươi không muốn dạy ta vẽ tranh!” Không dạy thì không dạy, sao lại giả chết chứ?!
Lão già cực kỳ oan uổng, lão thật sự không biết tại sao bản thân lại chết mà.
Đứa con nuôi này của lão tuy thích vẽ tranh, nhưng vẽ thì… Thật chẳng ra gì. Lúc trước lão dạy hơn nửa năm, thế nhưng Cẩu Tử này ngay cả hoa cỏ cũng không vẽ ra được, ngược lại lúc đi theo lão đến chùa Vân Sơn quét dọn vài ngày đã học được bảy tám phần chiêu thức công phu của mấy lão trọc khờ.
Lão già bừng tỉnh đại ngộ. Thiên phú của Cẩu Tử nhà lão là ở chỗ này đó!
Thế là lão để người ở lại chùa Vân Sơn, thầm nghĩ chờ thêm vài năm nữa thì Cẩu Tử nhà lão sẽ là đại hiệp một phương rồi.
“Ta không giả chết.” Lão già oan uổng nói, “Sao lại chết ta cũng không biết đây này.”
“Ta không tin ngươi.” Khuyển Tị đẩy lão ra, nói, “Ngươi tránh ra, ta còn có nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?” Lão già không hiểu, “Ngươi làm gì vậy?”
Khuyển Tị ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Bây giờ ta là ám vệ của Thái tử.”
Lúc trước sau khi hắn đến kinh thành thì tiêu hết lộ phí nên đành phải ở lại nơi này. Sau đó hắn thấy tranh của tú tài cách vách bán không tệ, nhìn vật nhớ người, nhớ tới lão già nên muốn đi học vẽ, trời xui đất khiến gặp được Thái Tử.
Thái tử nói nếu hắn đồng ý làm ám vệ năm năm thì không chỉ dạy hắn vẽ tranh mà sau khi nghỉ làm ám vệ còn mua cho hắn một cái sạp bán tranh nữa.
Hắn hỏi Thái tử, ám vệ là làm gì?
Thái tử nói, có chuyện thì ra ngoài một chút, không có chuyện thì ngủ.
Hắn vui vẻ lập tức đồng ý. Sau này mới phát hiện miệng của Thái tử là quỷ lừa người, đánh nhau, cứu người, dò la tin tức, gần như cái gì cũng phải làm.
“Chà, Cẩu Tử ngươi có tiền đồ rồi đó!” Lão già xoa đầu hắn nói, “Còn làm quen được với cả hoàng thân quốc thích!”
Lão lại nghĩ, nghi hoặc nói: “Nhưng không phải Thái tử cả ngày ở Đông Cung tu tiên sao? Ngươi đi theo hắn là cùng nhau luyện đan à?” Nhóm lửa cho hắn hả?
“Không nói với ngươi.” Khuyển Tị nói, “Điện hạ dặn không được nói với người khác.”
Lão già không phục nói: “Ta là người khác à?! Ta là cha nuôi của ngươi đó!”
Khuyển Tị: “Điện hạ nói cha ruột cũng không thể nói.”
Lão già: “…” Lục thân không nhận như vậy sao?
*Lục thân: Bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con.
Sau bếp Lâm phủ, Lâm Tu Viễn nhào bột, nện xuống bàn kêu “bịch bịch” làm bột bay lên phủ một lớp trên mặt Lâm Tử Nghiên.
Lâm Tử Nghiên nâng tay áo xoa mặt rồi mà vẫn trắng phớ.
Lâm Tu Viễn nhịn không được cười nói: “Khi còn nhỏ con cũng đứng một bên nhìn cha nhào bột như thế này, bị bột phủ như mèo hoa nhỏ.”
Lâm Tử Nghiên cũng cười lau mặt cho cha, lúc đó y cũng nói cha là mèo hoa lớn.
“Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy.” Lâm Tu Viễn cảm khái nói, “Con cũng lớn thế này rồi, còn cao hơn cả cha nữa.”
Lâm Tử Nghiên nhìn hai bên tóc mai cha y đã phớt bạc, nhất thời lòng chua xót ê ẩm.
“Con trai lão Hà bằng tuổi con cũng đã lấy vợ rồi.” Lâm Tu Viễn đột nhiên nói, “Nghiên Nhi, con có vừa ý cô nương nào không? Cha tìm người làm mai.”
Lâm Tử Nghiên: “… Không, không có.”
“Vậy cha làm chủ, tìm cho con một mối hôn sự nhé.” Lâm Tu Viễn nói, “Con thích cô nương như thế nào?”
Lâm Tử Nghiên căng thẳng túm tay áo, “Cha, thật ra… Con…”
“Con thích đọc sách như vậy…” Lâm Tu Viễn tự mình phỏng đoán nói, “Hay là thích cô nương dòng dõi thư hương?”
Lâm Tử Nghiên: “… Không phải.” Hắn không biết ngâm thơ, cũng không biết vẽ tranh.
Lâm Tu Viễn: “Vậy con thích dịu dàng nhã nhặn à?”
Lâm Tử Nghiên: “Không phải…”
Lâm Tu Viễn: “Hoạt bát chút hả?”
Lâm Tử Nghiên: “Không phải.”
Lâm Tu Viễn nghĩ không ra, “Vậy con thích kiểu người như thế nào?”
Lâm Tử Nghiên: “… Biết nướng gà.”