Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Mọt, Diên
“Sau đó?” Lâm Tử Nghiên hiếu kỳ hỏi: “Sau đó là lúc nào?”
Giang Tự Hành chột dạ: “Thì là…..”
“A Tự.” Triệu Phụng ngồi ngoài chợt nói: “Phía trước có khách điếm, trời cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta ở lại đó nghỉ ngơi một đêm nhé?”
Giang Tự Hành vội thò người ra: “Được.”
Triệu Phụng quay đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn, nói được là được rồi, còn phải ra đây làm gì? Ta có điếc đâu.
Giang Tự Hành yên lặng đẩy đầu hắn về, “Đánh xe.”
Khách điếm không lớn, chủ yếu là chỗ nghỉ chân bổ sung đồ ăn nước uống nên phòng trọ không nhiều lắm. Lúc đám người Giang Tự Hành vào cửa thì tiểu nhị đang ngủ gật bên quầy.
Triệu Phụng đi qua đánh thức hắn nói: “Tiểu nhị, còn phòng trống không?” . ngôn tình sủng
Tiểu nhị xoa mắt, nói còn ba phòng.
“Vậy thì tốt.” Triệu Phụng lấy ra một thỏi bạc: “Ta lấy cả ba phòng.”
Hứa Nhị tự giác mười phần hỏi tiểu nhị kho củi ở đâu để tới kho củi ngủ.
Triệu Phụng nghi ngờ nói: “Sao phải ngủ ở kho củi? Còn một phòng trống thì để ai ngủ?”
Hứa Nhị: “…” Không phải các người mỗi người một phòng ư?
Triệu Phụng thấy hắn sững sờ, giải thích: “Hai người họ một phòng, ta và ngươi mỗi người một phòng.”
“Không cần không cần.” Hứa Nhị vội vàng nói: “Ta ngủ kho củi là được rồi.” Sao lại đi cướp phòng trọ của hai vị công tử được.
Triệu Phụng quàng cổ hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Ngủ ở kho củi cái gì? Không sợ có rận à?”
Tiểu nhị: “Không có rận đâu, kho củi cũng thường có người ngủ.”
Triệu Phụng: “…Vậy cũng không được, Hứa huynh đệ một đường khổ cực, sao lại để ngươi ngủ ở kho củi được chứ!”
Hắn quay đầu hỏi Giang Tự hành, “Đúng không, A Tự?”
Giang Tự Hành: “… Đúng.”
Hứa Nhị còn muốn nói gì đó, Triệu Phụng đã đưa tay bịt kín miệng hắn, đừng nói nữa, nếu làm trễ nải A Tự ôm vợ hắn thì sợ là kho củi cũng không được ngủ đâu.
“Hắt xì!” Lâm Tử Nghiên lại hắt xì một cái, Giang Tự Hành sợ y bị cảm lạnh nên dặn tiểu nhị cho thêm chút than vào bếp lò.
Hứa Nhị nhìn bọn họ lên lầu, nhỏ giọng hỏi Triệu Phụng: “Hai vị công tử ngủ chung một giường không chật chứ?”
Triệu Phụng: “Chật một chút mới không lạnh.”
Trong phòng ấm hơn nhiều, Lâm Tử Nghiên cởi áo choàng xuống, thấy bên ngoài cửa sổ có mấy cành hoa mai nở bất chấp sương tuyết thì không khỏi nhớ đến Lục công chúa Bắc Kỳ.
“Sao vậy?” Giang Tự hành thấy y nhìn ra cửa sổ ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Tử Nghiên im lặng một lát mới nói: “Lục công chúa… Có bị đưa đi hoà thân không?”
“Chẳng phải nàng nói Đoan vương sẽ có cách giúp nàng à?” Giang Tự Hành có chút bất mãn nói: “Ngươi lo lắng cái gì?” Chẳng lẽ còn muốn ở lại Bắc Kỳ lấy nàng?
Lâm Tử Nghiên vặn vặn ngón tay, khó hiểu nói: “Lục công chúa là con gái của Bắc Kỳ vương, Bắc Kỳ vương muốn giết Đoan vương, thế không phải công chúa với Đoan vương là kẻ thù à?” Sao lại cùng một phe?
Giang Tự Hành suy nghĩ, chợt nói: “Nói không chừng Lục công chúa là con của Đoan vương.”
Lâm Tử Nghiên: “… Thoạt nhìn bọn họ chỉ kém nhau cỡ mười tuổi thôi ấy.” Chẳng lẽ Đoan vương sinh nàng lúc mười tuổi?
“Trêu ngươi thôi.” Giang Tự Hành bóp bóp mặt y: “Hoàng gia vô tình, huynh đệ bất hòa, cha con bất hòa có gì lạ đâu.”
Lâm Tử Nghiên: “…” Cũng có lý.
“Đói bụng không?” Giang Tự Hành nói: “Ta đi gọi chút thức ăn đến.”
Lâm Tử Nghiên gật đầu nói: “Có gà nướng không?”
Giang Tự Hành vô thức cong khoé môi, “Chắc là có.” Không có thì ta tự nướng cho ngươi.
Thế nên tối hôm đó, khi Giang Tự hành rửa mặt xong về phòng thì thấy Lâm Tử Nghiên đang ngồi cạnh giường u sầu vuốt bụng.
Giang Tự Hành: “… Mấy tháng rồi?”
Lâm Tử Nghiên đỏ mặt mặt đỏ: “Nói khùng nói điên!” Ăn nhiều gà nướng quá thôi.
Giang Tự Hành đi qua xoa bụng y, “Hay là ra ngoài đi dạo một chút?”
Lâm Tử Nghiên nghe tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa, lắc đầu nói: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Giang Tự Hành nghĩ, cũng phải, gió lớn như vậy lỡ bị cảm lạnh sẽ không tốt.
Hắn xoa bụng cho Lâm Tử Nghiên, lòng bàn tay cách lớp y phục mỏng cận kề. Hắn xoa một lúc thì nhịn không được ấn một cái.
Lâm Tử Nghiên cười lui vào trong trốn, “Nhột…”
Giang Tự Hành không khỏi dựa vào gần hơn, nói khẽ: “Mềm.”
Lâm Tử Nghiên hơi ngượng ngùng, ngẩng mặt nói: “Không phải…” Lời còn chưa dứt đã bị Giang Tự Hành chặn môi, “Ưm…”
Hởi thở ấm áp quen thuộc quấn quýt, Giang Tự Hành hôn người trong ngực, bàn tay đang đặt trên bụng Lâm Tử Nghiên lần ra sau eo, không ngừng hướng xuống dưới, cơn nóng dần dần xông lên…
Lâm Tử Nghiên bị hôn đến chóng mặt, nhiệt ý bên hông tràn ra khắp cơ thể, không khỏi nắm chặt cánh tay Giang Tự Hành.
Đang lúc nồng nàn thì Giang Tự Hành bỗng nhiên buông y ra, đứng dậy nói: “Ta, ta ra ngoài một chút.” Nói xong thì vội vã chạy ra ngoài, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy Triệu Phụng ngã ngồi dưới đất.
Giang Tự Hành: “… Ngươi ngồi xổm ngoài cửa làm gì?”
“Ờ thì…” Triệu Phụng cười gượng nói: “Ta, ta tới hỏi, hỏi các ngươi bên này có rận không? Đừng để bị rận cắn, ha ha ha…”
Giang Tự Hành lôi hắn ra bên ngoài, “Không có.”
“Ấy ấy, ngươi đi đâu vậy?” Lâm Tử Nghiên nghe thấy Triệu Phụng nói: “Sao lại ra ngoài vào lúc này? Ngươi không được à? A Tự, A Tự…”
Lâm Tử Nghiên đưa tay sờ lên cổ nóng bừng, vùi mặt vào trong chăn.
Đêm này, Triệu Phụng bị Giang Tự Hành kéo đi vòng quanh khách điếm vài vòng trong gió rét, lạnh đến mức suýt nữa đánh nhau với hắn.
Nghỉ chơi thôi, Triệu Phụng nghĩ, anh em quái gì mà hơn nửa đêm không đi ôm vợ lại chạy ra ngoài hít gió lạnh Tây Bắc chứ!
Tự ngươi hít thôi đi còn kéo ta hít chung làm gì? Ta không cần ngủ ư?
Giang Tự Hành hóng gió lạnh xong, trở lại trong phòng thì thấy Lâm Tử Nghiên đã ôm chăn ngủ rồi.
Hắn ngồi bên giường, vươn tay chạm nhẹ khuôn mặt trắng mềm của Lâm Tử Nghiên, nỗi lòng phức tạp.
Ta lừa ngươi như vậy, ngày sau ngươi nhớ lại có oán hận ta không?
Hôm sau, Triệu Phụng một đêm ngủ không ngon vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, đang định xuống lầu dưới thì thoáng thấy bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ đang lấy cỏ khô cho ngựa ăn.
Hắn nhìn kỹ lại thì lập tức hoảng sợ, kia không phải là Kế Vô Chước ư?
Hắn vội vàng quay lại gõ cửa phòng Giang Tự Hành, “A Tự, A Tự…”
Giang Tự Hành còn ngái ngủ mở cửa, “Mới sáng sớm, gọi gì thế?”
“Suỵt!” Triệu Phụng chỉ chỉ ngoài cửa, nói nhỏ: “Lão Kế kia đuổi đến rồi.”
Giang Tự Hành lập tức tỉnh táo, “Đi gọi Hứa Nhị, lập tức rời khỏi đây.”
Triệu Phụng gật đầu, lén lút đi đến phòng Hứa Nhị.
Giang Tự Hành về phòng đánh thức Lâm Tử Nghiên, mấy người lén lút đi ra cửa sau khách điếm, nghĩ Kế Vô Chước ở đằng trước cho ngựa ăn hẳn sẽ không nhìn thấy.
Nào ngờ bọn họ vừa ra khỏi cửa đã thấy Kế Vô Chước dắt ngựa đi đến trước mặt.
Giang Tự Hành, Lâm Tử Nghiên: “…”
“Ơ kìa Kế đại nhân.” Triệu Phụng cười khan nói: “Ngài cho ngựa ăn xong rồi à? Thế ngài đã ăn chưa?”