Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Một lát sau, đúng là tính cách trẻ con, Ngâm Phong lại bắt đầu lầm bầm: “Sao phụ thân vẫn chưa tới nhỉ?”
Kỳ bất đắc dĩ ấn nhẹ vào cái mũi “nghịch ngợm” của Ngâm Phong.
“Phong nhi, ca ca rốt cuộc đâu rồi?”
“Ca ca… ca ca đang ngủ…” Thế này cũng đâu tính nói dối nhỉ…. ca ca đang ngủ thật mà.
Sớm thế sao, xem ra chơi với Ngâm Phong mệt quá rồi, nhìn Ngâm Phong vẫn tinh thần bừng bừng, Kỳ cảm thán.
—–
“Vân, ngươi có kế sách chưa?” Lận hậm hực dò hỏi.
“Đương nhiên, hừ, có dũng khí phản bội ta… nghĩ muốn uy hiếp ta để Nghi phi leo lên hậu vị. Nằm mơ! …Tề Thị Vân ta ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp!” Tề Thị Vân làu bàu, trong mắt ánh lên tia hung ác.
“…Bất quá, hành vi của Trấn Quốc Hậu cũng thật quyết liệt… Cư nhiên lại chọn Dận Tiêu quốc, nơi khó đối phó nhất… Cái tên Duẫn Phong không phải là một nhân vật đơn giản, trong chính trị, hắn vốn giảo hoạt vô thường, ngay cả về phương diện dụng binh, cũng toàn kỳ kế. Cả tên Bách Tể Thanh thần bí chưa ai gặp qua kia nữa… Ai nha, sợ rằng đây sẽ là việc khó giải quyết nhất trong đời của ngươi đó!” Lận nửa chăm chú nửa vui đùa nói.
Ánh mắt Tề Thị Vân càng thêm lạnh lẽo: “Từ năm năm trước lúc chiếm Tố Trữ, mỗi nước đã sớm ngo ngoe muốn di chuyển, lúc này, đã làm thì chúng ta phải làm cho bọn họ không còn ý niệm dám động đến Tề Vân ta nữa mới thôi!”
“…” Lận bất đắc dĩ cười cười: “Nếu không thể tránh chiến tranh, vậy ngươi ý định làm thế nào?”
Tề Thị Vân mân môi, một hồi lâu mới phun ra bốn chữ: “Ngự giá thân chinh!”
Lận lập tức phản đối: “Không được.”
“…Ngươi còn cách tốt hơn sao?” Tề Thị Vân phản bác ngay lập tức đã dập tắt lửa giận của Lân.
Trấn Quốc Hậu uy vọng cực cao, các lão tướng quân còn phải kính hắn ba phần, mà trận này phải thắng, không được bại…
Không biết mấy ngày nay đã thở dài biết bao lần, Lận xem như cam chịu đề nghị của Tề Thị Vân.
“Ta… cùng đi với ngươi!”
Tề Thị Vân buông các tấu chương của đám đại thần xuống, thản nhiên cự tuyệt: “Ngươi không cần đi.”
“Không được, ngươi không ở đây, vạn nhất bọn họ phế ta thì sao? …Đều tại ngươi, làm ta mấy năm nay có bao nhiêu đối thủ.”
Tề Thị Vân cười khổ: “Ít giả bộ đi, có ngươi, ta rất yên tâm!” Đưa “đồ tốt” cho Lận, Tề Thị Vân nói tiếp: “…Nếu ngươi cũng đi, Kỳ ở đây một mình chẳng phải tự tìm đường chết sao, có ngươi ở đây, ta mới an tâm đối phó quân giặc… Còn nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ta còn cần ngươi nâng đỡ bảo vệ Ngâm Phong…”
Lận ngừng cười, khuôn mặt tuấn tú trùng xuống, hỏi: “Ngươi tính thể hiện trí tuệ của mình chắc?”
“…Đương nhiên là không, cho tới bây giờ, ta cũng không phải là người như thế, ngươi biết rõ mà. Chỉ là, đề phòng bất trắc…” Nhìn vẻ mặt của Lận ngày càng âm trầm, Tề Thị Vân nói tiếp: “…Kỳ thật, cũng chỉ là đề phòng thôi, dù sao còn chưa khai chiến mà…”