Phùng Hảo ăn uống xong không thể đi được, ông bà Trác nghĩ đến cháu gái ruột bốn tuổi ở nơi mình không biết vốn đã rất đau lòng, Lâm Sảng ở bên cạnh còn thêm mắm dặm muối: “Lúc Hảo Hảo mang thai Hiểu Hiểu rất vất vả, khi đó cậu ấy cũng chỉ mới tốt nghiệp hơn một năm, thời gian trước còn có chút tiền để dành, nhưng mà ăn vào thì nôn, công ty còn dùng cách điều vị trí làm việc ép cậu ấy thôi việc. Hảo Hảo hết cách chỉ có thể về nhà, kết quả ba mẹ cậu ấy vừa nghe cậu ấy chưa kết hôn đã mang thai thì cảm thấy mất mặt, muốn cậu ấy bỏ đứa bé.”
Bà Trác nói: “Công ty nào? Dám ăn hiếp con dâu của dì. Hựu Niên, con đi thu mua nó đi.” Bà rõ ràng tức giận thuận miệng nói ra, Trác Hựu Niên thế mà gật đầu, sắc mặt còn rất nghiêm túc.
Lâm Sảng còn nói: “Công ty đó năm ngoái phá sản rồi, ông chủ giấu vợ nuôi bồ nhí ở bên ngoài, bị chính vợ mình phá hoại.”
Trác Hựu Tư vừa trải qua ba tháng đầu tức tối nói: “Đáng lắm.”
“Lúc Hiểu Hiểu sinh ra chỉ to bằng lòng bàn tay, cháu còn tưởng rằng không nuôi sống được.” Lâm Sảng làm tư thế so sánh, có chút thổn thức, “Lúc ấy không có ai chăm sóc cậu ấy, cháu lại phải xuất ngoại, khi đó bản thân cậu ấy còn là trẻ con lại phải săn sóc một đứa bé.”
Bà Trác đau lòng nắm tay Phùng Hảo: “Vất vả cho cháu rồi, sao cháu không liên lạc với Hựu Niên?”
Câu này phải trả lời thế nào? Lẽ nào nói bọn cháu là tình một đêm, trời sáng rồi tự quay về nhà?
Khi Phùng Hảo đang cố sức suy nghĩ, Trác Hựu Niên nói một câu úp mở cho qua: “Giữa bọn con có chút hiểu lầm.”
“Khẳng định là Hựu Niên khiến cháu đau lòng.” Bà Trác cũng không tin lời phiến diện của con trai, bà trừng mắt liếc anh, càng thân thiết hơn với Phùng Hảo, “Sau này nếu Hựu Niên bắt nạt cháu, cứ nói với dì, dì làm chủ cho cháu.”
Phùng Hảo cười tươi cong khóe mắt: “Cảm ơn dì.”
“Dì…” Bà Trác trầm ngâm hai giây, ánh mắt chợt sáng lên, “Trước đó cháu có nói muốn hưởng thụ quá trình yêu đương, dì thấy sau khi kết hôn cũng có thể hưởng thụ mà, không có Hiểu Hiểu thì dì cũng không hối thúc hai đứa, nhưng Hiểu Hiểu đã lớn thế này rồi, ngày mai hai đứa phải đi đăng ký kết hôn, mẹ ra tiền cho hai đứa.”
Cái này là sao? Bà Trác không cần đánh giá con dâu tương lai sao? Tùy tiện dẫn vào cửa như vậy? Phùng Hảo ngây người.
Trác Hựu Niên ung dung nói: “Cám ơn mẹ, con có tiền.” Anh thế mà cũng biết trêu chọc người khác.
Phùng Hảo nhìn thấy ý cười trong mắt anh biết là nói đùa thôi, nhưng vấn đề là trò đùa này rất dọa người, ban nãy nhịp tim của cô suýt nữa ngừng đập.
Bà Trác thấy con trai đồng ý, Phùng Hảo cũng không từ chối, bà muốn tiến thêm bước nữa: “Nếu không quyết định ngày cưới luôn đi?”
Phùng Hảo: “…” Dì ơi, dì sốt ruột vậy sẽ khiến cháu cho rằng con trai dì có bệnh kín gì đó.
“Dì…” Phùng Hảo nghĩ nghĩ nói, “Cháu và anh Trác bây giờ đang ở trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, việc kết hôn còn quá sớm.” Nói xong cô nhìn sang Trác Hựu Niên.
Trác Hựu Niên thấy Phùng Hảo ngượng ngùng đủ rồi, anh đúng lúc gật đầu: “Ừm, không gấp.”
Bà Trác cũng biết việc này không nên nóng vội. Bà cười cười: “Vậy hai đứa bàn bạc đi.” Mấy người trò chuyện một lát ở trong phòng khách, sau đó cùng đến khu vườn phía sau biệt thự.
Đang vào mùa xuân, trong khu vườn trồng nhiều loài hoa xinh đẹp, ý xuân dạt dào, có bươm bướm bay lượn ở giữa. Phùng Hiểu Hiểu được ông Trác vừa mới nhận là ông nội dẫn tới khu vườn chơi, cô bé nhìn thấy con bướm màu vàng trong bụi hoa đỗ quyên bèn sải bước chân nhỏ bé chạy tới. Tôn Giai đứng cạnh hồ gọi cô bé ngắm cá, cô bé cũng không để ý.
Khi nhóm người Phùng Hảo đi tới, chủ tịch trước của Trác thị muốn biểu hiện trước mặt cháu gái, ông nhảy lên muốn bắt một con bướm màu trắng, hình tượng to lớn uy nghiêm của chủ tịch không còn sót lại chút gì.
Nhưng Phùng Hảo nhìn thấy lại cảm thấy ông Trác rất gần gũi, không khác gì một ông nội bình thường yêu thương cháu gái. Cô lại nghiêng đầu nhìn bà Trác, nhớ lại khi ăn cơm Phùng Hiểu Hiểu gắp đồ ăn cho bà thì bà sẽ vui mừng tươi cười khen một câu nào là “Bảo bối ngoan quá” “Hiểu Hiểu nhà bà giỏi lắm”.
Cô quay qua hơi ngửa đầu nhìn Trác Hựu Niên ở bên cạnh, trong lòng mang chút khao khát: đây là những gì mình muốn nhận được, nhưng cố gắng thế nào cũng không có được, Đoàn Đoàn của mình chắc là sẽ nhận được.
Cánh tay chợt bị chạm nhẹ một cái, Phùng Hảo nhìn sang Lâm Sảng, đối phương tiến lại gần nhẹ giọng nói: “Cậu có thể mạnh dạn một tí, đừng sợ thất bại, còn có tớ mà.”
Phùng Hảo giơ tay dán lên má mình, hỏi: “Ban nãy tớ…biểu hiện rõ ràng thế sao?”
“Hâm mộ sắp khóc rồi.” Lâm Sảng hơi khoa trương nói.
“Phải không?” Phùng Hảo lại dời tầm mắt sang khu vườn, ông Trác không bắt được con bướm nào, chú Vinh cầm một cái lưới vớt cá qua cho ông, cánh tay dài duỗi ra, con bướm trắng kia dường như chơi đùa với ông đã bị sa lưới. Ông bắt lấy cánh con bướm, hưng phấn ngồi xổm trước một bụi hoa đỗ quyên vẫy tay gọi Phùng Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu mau tới đây, ông nội bắt được cho con rồi.”
Nhưng Phùng Hiểu Hiểu không đi qua, mà nói: “Ông nội ơi, ở đây có con ốc sên!”
Tôn Giai không có ai ngắm cá cùng bèn chuyển qua hái hoa, cậu bé hỏi: “Ốc sên là cái gì?” Nói xong cậu nhóc ném đi đóa hoa trong tay, chạy qua bên kia.
“Tớ rất hâm mộ.” Phùng Hảo nói thẳng, nhưng trên mặt cô không có một chút hâm mộ, mà là tươi cười đầy mặt, hai mắt trong veo tựa dòng nước xuân.
Trác Hựu Niên không thích Lâm Sảng hiểu biết Phùng Hảo đến vậy, biết cô rất muốn gì. Nghe đến đó anh đã có suy đoán, thế là nhẹ nhàng nắm tay Phùng Hảo, lúc cô nhìn qua bởi vì hành động của anh thì từng ngón tay của anh từ từ đan vào bàn tay của cô.
Anh dịu dàng lại trịnh trọng nói: “Hãy tin anh.”
Ba chữ rất đơn giản, Phùng Hảo nhìn sắc mặt của Trác Hựu Niên lại cảm thấy trong ba chữ đơn giản này hàm chứa rất nhiều tình cảm và hứa hẹn mà anh chưa thốt ra lời. Khóe miệng cô dần cong lên, ánh mắt cong thành vầng trăng: “Được.”
Câu trả lời càng đơn giản hơn, nhưng cũng trịnh trọng như vậy.
Lâm Sảng cảm thấy hơi nhức răng, cô ấy nhích sang bên cạnh một tí, rất tự giác nói: “Tớ đứng mỏi chân rồi, vào đình ngồi đây.” Nói xong cô ấy chạy mất.
Phùng Hảo nhìn sang cái đình mà cô bạn nói, nó được xây ở giữa khu vườn, bốn phía rộng mở, ánh mặt trời theo góc xéo chiếu xuống, cái bàn bên trong đắm chìm trong ánh nắng. Bà Trác và Trác Hựu Tư đang uống trà.
Lâm Sảng nói đến cái đình lại quẹo đi, chạy sang chiếc xích đu nằm ở góc phải, trên đó trải một tấm đệm mềm, còn có gối ôm, cô ấy đong đưa vài cái rồi ôm gối trực tiếp nằm xuống.
“A!” Phùng Hảo kêu nhẹ một tiếng, “Mình cũng muốn đi.”
Nhưng cái này đã bị chiếm lấy, cô cũng không thể đuổi người ta đi. Trác Hựu Niên nói: “Anh đưa em tới một chỗ tốt hơn.” Sau đó anh nắm tay Phùng Hảo đi vào trong nhà.
Bọn họ đi qua phòng khách lên lầu. Phùng Hảo đi theo phía sau anh, đi qua hành lang tới ban công ở phía cuối. Cô vừa nhìn liền thấy được một chiếc ghế treo bằng cây mây dưới vách tường ở góc trái ban công.
Hình dạng giọt mưa, bên trong trải miếng đệm rất êm, trên đó còn có một tấm thảm lông mềm. Trong luống hoa ở hai bên trồng hoa tường vi, sắp tới thời điểm nở hoa, trên cành đã mọc rất nhiều nụ hoa. Cây tường vi bám vách tường leo lên, mà từ chỗ bọn họ đứng nhìn qua, trên cùng là bầu trời xanh thẳm, dường như cây tường vi có thể leo lên tới bầu trời.
Phùng Hảo vui đến mức nhỏ giọng hô một tiếng, sau đó cô chạy qua. Chiếc ghế treo đong đưa qua lại, Phùng Hảo điều chỉnh tư thế thoải mái ngồi trong chiếc ghế, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ngoại trừ bên trái có một mặt tường hoàn chỉnh, phía còn lại dùng kính để bảo hộ, trông một mét rất cao. Toàn bộ ban công được bức tường hoa vây quanh, ở góc phải đặt một cái bàn, còn có ghế nằm.
Làn gió mùa xuân ấm áp thổi qua khiến đóa hoa lay động, dõi mắt trông về phía xa, vài đám mây trắng nõn mềm mại bay lượn ở chân trời, ngay cả không khí cũng mang theo mùi hương.
“Có tiền thật tốt!” Cảnh tượng này, Phùng Hảo thật sự không thể trái lương tâm nói mình không thích, nhưng có thể xây được một ngôi nhà xinh đẹp như vậy trên núi, còn thiết kế hoàn hảo như vậy, không có tiền căn bản không làm được.
Trác Hựu Niên đi tới trước chiếc ghế treo, nghe được lời này của Phùng Hảo, anh nhìn xuống cô: “Em có thể ở lại đây.”
Phùng Hảo nhìn anh, phát hiện theo góc chết từ dưới lên trên giá trị nhan sắc của anh chẳng hề bị ảnh hưởng. Cô thưởng thức thêm hai giây, sau đó ngoắc tay.
Trác Hựu Niên khom lưng ghé sát vào cô.
Phùng Hảo tươi cười nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh một hồi lâu, sau đó nhanh chóng hôn một cái trên môi anh. Trác Hựu Niên hơi kinh ngạc, trong lòng anh hết sức vui mừng nhưng không biểu hiện trên khuôn mặt, ngay cả cặp mắt sâu thẳm kia cũng tựa như giếng sâu. Tuy nhiên hành động và sắc mặt của anh chẳng hề hợp nhau. Anh nắm chặt một bàn tay của Phùng Hảo, chờ cô giải thích hành vi của mình.
“Em là phái mê sắc đẹp.” Phùng Hảo nói.
Trác Hựu Niên ừ một tiếng, chờ câu sau của cô.
Phùng Hảo vươn tay kéo qua cà vạt của anh, trên khuôn mặt trắng nõn dần dần bị màu đỏ bao trùm, cô hơi cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Yêu đương với em nhé, anh Trác?”
Âm thanh du dương của Trác Hựu Niên vang lên bên tai: “Nhìn anh, Hảo Hảo.”
Phùng Hảo ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú của Trác Hựu Niên gần trong gang tấc, gần như hít thở cùng cô. Trong mắt anh đầy tình ý, khóe miệng cũng cong lên.
Phùng Hảo nhìn khuôn mặt tươi cười của anh gần kề tựa như băng tan trong gió xuân, loại cảm giác xao động này càng mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào trước đó, vả lại anh còn không che giấu sự yêu thích khi nhìn cô. Phùng Hảo cảm giác cả thế giới chỉ còn lại âm thanh của trái tim cô “thình thịch thình thịch”.
Cô chớp mắt, hai tay ôm lấy ngực mình, giống như làm vậy có thể giữ lấy nó, nhưng mà chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa khi Trác Hựu Niên kề sát, lúc anh hôn lên môi cô trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phùng Hảo nhắm mắt lại, lần này cô không chối từ mà vươn tay ôm lấy cổ Trác Hựu Niên, chuyên tâm hôn môi với anh, cũng vào lúc anh muốn tiến thêm bước nữa, cô hé miệng để anh tiến vào thậm chí còn đáp lại.
Mây bay trên bầu trời, có làn gió thổi trúng đóa hoa tường vi sau lưng Phùng Hảo khiến chúng nó nhảy múa.
Sau một hồi, Trác Hựu Niên buông cô ra, nhìn thấy Phùng Hảo tựa như con cá mất nước hít từng hơi, anh hơi buồn cười nói: “Em còn cười kỹ thuật của anh kém.”
Khi anh nói chuyện sự dịu dàng khiến người ta cảm nhận được tình cảm đậm sâu. Phùng Hảo đỏ mặt, cô ở trong lòng anh nghiêng đầu nói đương nhiên: “Lần đầu em yêu đương, kỹ thuật kém cũng không mất mặt.”
Trác Hựu Niên vươn tay vén sợi tóc của cô bị gió thổi trúng dính trên má ra sau tai, anh ừm một tiếng, sau đó một bàn tay tay xuyên qua sau đầu gối cô bế cô lên từ ghế treo. Phùng Hảo suýt nữa hô ra tiếng, hai tay theo bản năng ôm chặt cổ Trác Hựu Niên, sau đó hai người đổi vị trí, biến thành Trác Hựu Niên bế Phùng Hảo ngồi trên ghế treo.
Chiếc ghế đong đưa một cái, Trác Hựu Niên ôm Phùng Hảo còn chưa bình tĩnh lại nói: “Nếu kỹ thuật của chúng ta đều kém vậy thì luyện tập nhiều hơn đi.” Sau đó anh lại hôn môi cô.