Vào thứ ba, Trác Hựu Niên nói với Phùng Hảo mình có chút việc không thể tới thăm Phùng Hiểu Hiểu.
Phùng Hảo nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi lâu, nghĩ thầm anh có việc báo cáo với tôi làm gì chứ, anh không đến tôi còn rất vui mừng không ai giành con gái với tôi đấy.
Nhưng nếu cô giả vờ rộng lượng về việc con gái đương nhiên không thể nào nói người ta cứ bận đi, tốt nhất mỗi ngày đều bận. Vì thế cô chỉ trả lời “Ờ”, tỏ vẻ mình biết rồi, cũng không ra vẻ quá lạnh hay quá nóng.
Đến thứ tư, cô đang ở trong tiệm kiểm kê số lượng hàng hóa dự trữ, để ý tới đến giờ phải đi đón con gái, lúc này tại cửa tiệm truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Chúng tôi tới tìm cô Phùng.”
Phùng Hảo từ sau hàng hóa thò người ra, quả nhiên thấy được Trác Hựu Niên và trợ lý Trương.
Sau khi nhìn thấy cô, trợ lý Trương cười hì hì nói: “Cô Phùng, chúng ta cùng đi đón bé Hiểu Hiểu đi.”
Phùng Hảo khép lại quyển số trong tay, cô đi tới trước quầy giao sổ và bút cho thu ngân: “Linh Linh, hàng hóa cần bổ sung chị đã viết xuống rồi, ngày mai em nhắc chị để chị đặt hàng.”
Cô gái gọi là Linh Linh nói: “Vâng, chị Hảo Hảo. Anh trai đẹp này… là bạn của chị Hảo Hảo sao? Anh ấy đẹp trai quá đi!”
Phùng Hảo nhìn ánh mắt của cô gái là biết cô gái đã bị vẻ ngoài của Trác Hựu Niên mê hoặc, nhớ tới hồi đó cô cũng từng là một cô gái đuổi theo minh tinh, loại ánh mắt này rất quen thuộc.
Cô nhìn Trác Hựu Niên suy nghĩ: sau này có nên bảo Trác Hựu Niên đừng xuất hiện ở tiệm không nhỉ, sẽ ảnh hưởng nhân viên làm việc, ánh mắt của Linh Linh chưa từng rời khỏi Trác Hựu Niên.
Trợ lý Trương là người biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Phùng Hảo không đáp lại anh ta mau chóng nói: “Này cô, Trác tổng của chúng tôi không phải là bạn của cô Phùng, anh ấy là bố của con gái cô Phùng đấy.”
Anh ta cũng không nói dối.
Trong mắt Linh Linh tràn đầy sự yêu thích và ngưỡng mộ: “Trời ơi! Chị Hảo Hảo, chồng chị thế mà đẹp trai đến vậy! Chả trách chị luôn gạt bọn em nói chị độc thân! Nếu em có một anh chồng đẹp trai vậy, em cũng giấu anh ấy.”
Phùng Hảo cười bất đắc dĩ, cô lấy ra bánh kem dâu mà ban ngày mình đặc biệt làm cho Trác Hựu Tư từ trong tủ lạnh, đi ra tiệm trước một bước, sau đó gọi hai người kia: “Đi mau.”
Trợ lý Trương lái xe đến nhà trẻ đón Phùng Hiểu Hiểu và Tôn Giai trước, sau đó lái xe tới một tiểu khu.
Phùng Hảo đi theo sau hai người, đưa mắt nhìn tên tiểu khu, cách tiểu khu cô đang ở ngược lại không xa, là một tiểu khu lân cận khá nổi tiếng, bởi vì trong tiểu khu này có một chỗ là biệt thự riêng, chỉ nói tới giá cả không đắt bằng khu biệt thự chân chính.
Trác Hựu Niên dẫn cô vào một căn biệt thự trong đó. Phùng Hảo nghĩ ngợi trong lòng: quả nhiên là người có tiền, còn là kẻ có tiền rất khiêm tốn.
Sau khi ấn chuông cửa, người mở cửa là Trác Hựu Tư. Lần này chị mặc một chiếc váy dài vừa người, bên ngoài choàng chiếc áo khoác dệt kim, trông dịu dàng lại gợi cảm, nhưng mà…
Tầm mắt của Phùng Hảo dừng trên bụng Trác Hựu Tư, nơi đó hơi gồ lên. Cô không nghĩ nhiều, Trác Hựu Tư ngược lại theo tầm mắt cô nhìn qua, chị lộ ra nụ cười dịu dàng, đồng thời vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nói: “Mấy tháng sau, nói không chừng chị cũng có con gái đấy.”
Lúc này Phùng Hảo mới nhận ra Trác Hựu Tư đang mang thai, trước đó Tôn Giai sở dĩ đi theo cậu hình như là bởi vì qua ba tháng đầu, trùng hợp Trác Hựu Niên đi thành phố S công tác, thời gian còn không ngắn, Trác Hựu Tư biết được tin tức bèn đưa con cho em trai giữ, cũng không lo anh có biết chăm nom trẻ con không, vào lúc ban đêm chị liền kéo ông xã tới sân bay đi qua một nước nào đó.
Có điều Phùng Hảo còn nhớ, Tôn Giai từng nói: không muốn em trai?
Phùng Hảo nói: “Chúc mừng chị.”
Trác Hựu Tư nhìn thấy bánh ngọt cô cầm trong tay, bèn vui vẻ nói: “Cái này tặng cho chị sao? Cảnh Huy không cho phép chị ăn bánh ngọt trong tiệm, nhưng anh ấy nói là em làm thì chị ăn được, chị lại có lộc ăn rồi.”
Phùng Hảo đưa bánh ngọt qua.
Trác Hựu Tư vui mừng tựa như đứa nhỏ, chị cầm bánh ngọt vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau có âm thanh truyền ra: “Cái này em ăn được đúng không?” Giọng điệu kia có chút giống cô gái đang làm nũng với bạn trai trong thời kỳ yêu đương.
Phùng Hảo nhìn thoáng qua bên kia, cửa phòng bếp không đóng, người đàn ông cầm thìa múc lên một miếng bánh ngọt, tự mình nếm thử trước mới nói: “Ít đường, em ăn được, cơ mà phải ăn ít kem một chút.”
“Được.” Trác Hựu Tư hôn trên má người đàn ông.
“Tình cảm của bọn họ tốt thật.” Phùng Hảo cảm khái.
Tay cô bị người khác nắm lấy, Trác Hựu Niên cất tiếng: “Chị tôi rất yêu anh rể, anh rể cũng rất yêu chị tôi, bằng không ba mẹ tôi sẽ không đồng ý gả chị cho anh rể.”
Trong đôi mắt anh dường như cũng có chút khát khao, bàn tay nắm lấy Phùng Hảo chặt hơn.
Phùng Hảo bị nắm tay nói: “Anh Trác, nói chuyện thì nói thôi, động tay không tốt lắm đâu.”
Trác Hựu Niên không buông tay, dắt cô đến sô pha ngồi xuống.
Trợ lý Trương ở phía sau hai người, nhìn thấy bọn họ nắm tay anh ta cười hơi biến thái, cũng không biết trong đầu suy nghĩ hình ảnh không hài hòa gì.
Phùng Hảo giãy dụa bàn tay bị nắm lấy, Trác Hựu Niên chẳng những không buông mà còn kéo qua: “Thứ sáu tôi đưa em đi được không?”
Phùng Hảo ngẩng đầu nhìn anh, Trác Hựu Niên rất nghiêm túc hỏi cô. Tuy rằng trên khuôn mặt và trong đôi mắt anh không nhìn ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng gần kề như vậy, Phùng Hảo nghe được từ miệng anh cứ cảm thấy không thể tin được.
Người như Trác Hựu Niên cũng sẽ cúi đầu với người khác ư? Hay là thương nhân đều như thế, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, khi cần thiết cũng không để ý cúi mình làm nhỏ?
Tâm trạng của cô hơi phức tạp, cũng muốn hỏi Trác Hựu Niên rốt cuộc cô có điểm sáng gì có thể nhận được sự ưu ái của tổng giám đốc?
Đây không phải là cô không có tự tin, chỉ là cô tự hiểu mình chưa đủ ưu tú có thể khiến người như Trác Hựu Niên để ý.
Phùng Hảo còn chìm trong nghi hoặc của bản thân, không bằng lòng cũng không phản đối.
Trác Hựu Tư từ phòng bếp đi ra, bưng ra bánh kem dâu đã ăn một phần nhỏ, chị liếc nhìn một cái đã thấy hai người nắm tay nhau.
Trác Hựu Tư nháy mắt với Trác Hựu Niên, dựng thẳng ngón tay cái, sau đó ngồi bên cạnh Phùng Hảo nói: “Hảo Hảo, lần sau chị muốn ăn bánh ngọt, tìm em làm có được không? Em có nhận đơn riêng không? Cảnh Huy anh ấy học nấu ăn, nhưng không chịu học làm bánh ngọt, vô cùng xấu.”
Câu sau không giống oán trách, ngược lại giống làm nũng, hơn nữa ba chữ “vô cùng xấu” được chị thốt ra miệng như phàn nàn có cảm giác nũng nịu của cô gái trẻ.
Phùng Hảo cười dịu dàng gật đầu, nói: “Được, chị muốn ăn cứ tìm em, em không thu tiền của chị đâu. Có điều không thể cho chồng chị biết.”
“Ừ, chúng ta lén làm.” Trác Hựu Tư nhỏ giọng nói, trong mắt đều là ngọt ngào. Chị nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy hai đứa trẻ, nhưng nghe được trong phòng đồ chơi của con trai truyền ra âm thanh.
Chị nói với Phùng Hảo: “Giai Giai khẳng định đang khoe đồ chơi của mình với Hiểu Hiểu.” Nói xong chị cách Phùng Hảo thò người nói với Trác Hựu Niên, “Lần sau em không được phép mua đồ chơi cho Giai Giai nữa, thằng bé năm tuổi rồi, bọn chị đăng ký lớp đàn dương cầm cho nó, nó không chịu luyện tập chỉ muốn chơi đồ chơi.”
Nói đến dạy dỗ con cái, Phùng Hảo chủ động một tí: “Giai Giai đã bắt đầu ghi danh lớp ngoại khóa rồi ạ?”
“Ừm, Niên Niên bốn tuổi đã bắt đầu học đàn dương cầm, khi đó cậu ấy mặc bộ âu phục nhỏ xíu ngồi trước đàn dương cầm, dễ thương lắm, trong nhà còn ảnh chụp, em muốn xem không?”
Muốn xem chứ, tổng giám đốc hồi còn bé sẽ đáng yêu giống Đoàn Đoàn chứ?
Có điều muốn xem thì phải tới nhà họ Trác. Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên, cảm thấy đây là cái bẫy, cô kéo đề tài trở lại: “Em cũng muốn cho Hiểu Hiểu học nhạc cụ, nhưng còn chưa nghĩ xong nên cho con bé học cái gì.”
Trác Hựu Tư không ăn bánh ngọt, đề nghị: “Vậy cùng Giai Giai học đàn dương cầm đi, để hai đứa thi với nhau coi ai học nhanh hơn, thế thì nói không chừng Giai Giai sẽ nghiêm túc hơn.”
Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên, dù sao vị này chính là bố của con gái cô. Trước đây anh không xuất hiện cho nên có một số việc Phùng Hảo không có người thương lượng cùng. Hiện tại, cô đương nhiên vẫn có thể tự quyết định, chẳng qua cũng có thể tham khảo ý kiến của anh một chút.
Kết quả Trác Hựu Niên nói: “Chọn cái con bé thích là được rồi.”
“Dạo này chị cũng đang xem xét.” Hai người mẹ bắt đầu trao đổi kinh nghiệm nuôi con với nhau, Trác Hựu Niên vốn ít nói, loại thời điểm này càng không nói xen vào, nhưng lại không thể rời đi.
Trợ lý Trương rất tinh mắt sắp xếp văn kiện đưa cho anh, thế là Trác Hựu Niên một lòng hai mục đích, vừa xem văn kiện vừa nghe “kế hoạch chăm sóc con cái” của hai người mẹ, cho đến khi bữa tối nấu xong bọn họ mới ngừng lại.
Bữa tối rất thịnh soạn, Trác Hựu Tư ôm cánh tay đầu bếp giới thiệu với Phùng Hảo: “Đây là chồng chị, Tôn Cảnh Huy.”
Người đàn ông đeo tạp dề đáng yêu, mang theo vẻ nhã nhặn trong đôi mắt, anh ta chào hỏi Phùng Hảo: “Chào cô.”
Phùng Hảo mỉm cười, giới thiệu tên mình.
Mọi người ngồi xuống, bọn nhỏ cũng được kêu ra. Bàn ăn hình chữ nhật, chủ nhà thêm đứa con chiếm một bên, trợ lý Trương tự giác ngồi xuống chỗ bên cạnh, Phùng Hảo đành mang theo con gái cùng Trác Hựu Niên ngồi xuống một bên.
Phùng Hiểu Hiểu nhìn Phùng Hảo ở bên trái, lại nhìn Trác Hựu Niên ở bên phải, cô bé vui vẻ nói không nên lời, hoạt bát hơn mọi ngày rất nhiều, một lúc sau cô bé nói với Phùng Hảo: “Mẹ ơi, con muốn ăn hạt đậu xanh biếc kia.”
Phùng Hảo múc một thìa đậu tương cho con.
Một lát sau cô bé lại nói với Trác Hựu Niên: “Bố ơi, con muốn ăn bé cải.”
Trác Hựu Niên theo hướng con gái chỉ nhìn qua, gắp cải thìa cho cô bé.
Phùng Hiểu Hiểu nói: “Không phải cải thìa, là bé cải.”
Trác Hựu Niên hơi mù mờ nhìn Phùng Hảo, cô giải thích với anh: “Chính là phần mềm nhất trong cải thìa, nằm ở giữa đó.”
Trác Hựu Niên gắp hết phần cải nhỏ trong đĩa cho Phùng Hiểu Hiểu, kết quả Tôn Giai bắt chước Phùng Hiểu Hiểu cũng muốn bố mình gắp cải nhỏ cho mình bèn bật khóc.
Trác Hựu Tư chẳng những không an ủi con trai, còn cười cậu nhóc: “Bảo bối, không phải con thích em gái Hiểu Hiểu nhất à? Thích em thì làm sao giành đồ ăn ngon với em chứ?”
Tôn Giai ấm ức nói: “Nhưng mà Giai Giai không có cái nào hết…”
Phùng Hảo muốn gắp mấy cái từ trong chén Phùng Hiểu Hiểu cho Tôn Giai. Trác Hựu Tư ở đối diện nháy mắt với cô, chị vừa lấy di động hướng về Tôn Giai chụp ảnh vừa nói: “Nhưng bảo bối mỗi ngày đều có thể ăn cơm do bố nấu, em gái Hiểu Hiểu mới lần đầu tới ăn, lần này chúng ta tặng hết cho em gái Hiểu Hiểu được không?”
Tôn Giai ngừng khóc, rưng rưng nước mắt nhìn Phùng Hiểu Hiểu ở đối diện.
Phùng Hiểu Hiểu nhìn phần cải nhỏ chất đầy trong chén mình được bố gắp cho, cô bé mang vẻ mặt không nỡ gắp lên một cái, chống mặt bàn duỗi tay đưa qua cho Tôn Giai.
Kết quả Trác Hựu Niên vươn đũa ra gắp trở lại, thả về trong chén của Phùng Hiểu Hiểu, anh nói: “Là của Đoàn Đoàn, không cho.”
Mấy người lớn trên bàn đều ngớ ra nhìn Trác Hựu Niên, anh thì mặt không biểu cảm ăn cơm.
Hai giây sau, nhóm người lớn bật cười ha ha, Tôn Giai lại òa khóc lên: “Cậu xấu quá, Giai Giai không thích cậu, hừ!”