Ngày hôm nay Trác Hựu Niên ở nhà Phùng Hảo cho tới khi ăn xong bữa tối mới đi. Hai đứa nhỏ tự chơi với nhau rất vui, dưới sự điều khiển của Phùng Hảo nấu được mười mấy hũ mứt dâu, bọn nhỏ lại đứng ngay ngắn nhìn Phùng Hảo làm bánh dâu ngàn lớp và bánh xoài ngàn lớp, sau đó mỗi đứa cầm một miếng ăn, đến mức dính kem trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Phùng Hảo đang bận rộn, Trác Hựu Niên thấy vậy đành phải buông xuống chuyện trong tay, anh cầm khăn giấy vừa lau đứa này rồi tới đứa kia, kết quả vừa lau xong thì đứa kia lại cắn một miếng dính nữa.
Anh ngược lại có kiên nhẫn, nhưng Tôn Giai ham chơi, bản thân dính ngoài miệng cũng không buông tha cho cậu mình, thừa dịp Trác Hựu Niên lau cho Phùng Hiểu Hiểu, cậu nhóc lấy bàn tay dính kem và mứt dâu vỗ trên mặt anh, sau đó cười to ha ha.
Dù vậy Trác Hựu Niên cũng không tức giận, trong mắt thậm chí còn mang theo chút ý cười và nuông chiều. Phùng Hảo “Chậc” hai tiếng, nghĩ thầm người này trông mặt lạnh nhưng tính khí lại không tệ.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Trác Hựu Niên chủ động đề nghị rửa bát. Phùng Hảo không yên tâm theo vào phòng bếp, nhìn anh mặc âu phục phẳng phiu, tay áo được xắn lên, dáng vẻ đứng rửa bát nghiêm túc, hoàn toàn không giống người mới học làm.
Trác Hựu Niên nhìn biểu cảm của cô liền đoán được cô suy nghĩ gì, anh giải thích: “Tôi từng sống một mình ở nước ngoài mấy năm.” Hàm ý là tôi thật sự biết nấu ăn.
Phùng Hảo gật đầu, dựa vào khung cửa thoải mái thưởng thức dáng vẻ “xuống bếp” của anh, cô không tiếc lời khen ngợi: “Dáng vẻ nghiêm túc của anh rất mê người đấy.”
Trác Hựu Niên lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Buổi chiều, Phùng Hảo nói được thì làm được đuổi đi em trai, sau đó cô tiếp tục sự nghiệp làm bánh của mình. Sau khi hai đứa nhỏ ngủ trưa thức dậy thì Trác Hựu Niên cùng hai đứa xem phim hoạt hình, còn cùng bọn chúng chơi một lúc, sau đó là thời gian ăn tối.
Ngày hôm nay dường như đặc biệt trôi qua rất mau, Trác Hựu Niên một tay nắm Đoàn Đoàn, một tay xách cái túi to, bên trong là hũ mứt dâu Phùng Hiểu Hiểu tặng anh, còn có bánh dâu ngàn lớp Phùng Hảo đặc biệt làm cho Trác Hựu Tư.
Khi cô biết Trác Hựu Tư cũng thích ăn dâu tây, cô đầy hứng thú hỏi thăm một tí: “Cả nhà anh đều thích ăn dâu hả?”
Trác Hựu Niên nói: “Ba tôi không thích ăn.”
Phùng Hảo lại hỏi: “Mẹ anh và chị anh cũng dị ứng với xoài?”
“Không phải mẹ tôi, là ba tôi.”
Phùng Hảo à một tiếng: “Gien của ba mẹ anh rất mạnh.”
Bốn người đứng cạnh luống hoa dưới lầu, Phùng Hiểu Hiểu buông tay Trác Hựu Niên, đi tới trước mặt Phùng Hảo nắm tay cô, cô bé đưa lưng về phía anh nói: “Tạm biệt bố.” Nhưng thái độ của cô bé rõ ràng không phải ý này, nhưng bố đã ở cùng cô bé cả ngày, cô bé không thể tùy hứng yêu cầu bố tiếp tục ở cùng mình.
Tôn Giai vốn gục đầu đi theo phía sau, lúc này cậu bé ngước lên hỏi: “Cậu ơi, con không thể chơi thêm một lúc nữa sao?”
Hôm nay cậu nhóc đặc biệt vui vẻ, hoàn toàn không muốn về nhà.
Trác Hựu Niên sờ đầu Tôn Giai: “Hôm nay không được, về sau lại đến nữa.”
Anh nhìn thoáng qua Phùng Hảo ở phía sau Tôn Giai, ánh mắt dừng trên người Phùng Hiểu Hiểu không chịu đối mặt với mình, anh nói thêm: “Hoặc là, con có thể mời Đoàn Đoàn tới nhà chơi.”
Đôi mắt Tôn Giai nhất thời tỏa sáng, cậu bé xoay người kéo một bàn tay của Phùng Hiểu Hiểu nói: “Em Hiểu Hiểu, ngày mai em tới nhà anh chơi được không? Bố mẹ anh sẽ thích em giống như anh.”
Phùng Hiểu Hiểu nhìn Phùng Hảo, Phùng Hảo nhìn sang Trác Hựu Niên. Cô cứ cảm thấy Trác Hựu Niên bảo Tôn Giai mời Đoàn Đoàn tới nhà chơi khẳng định có mục đích gì đó. Nhưng người ta là tổng giám đốc công ty lớn, muốn cái gì không có chứ, đáng phí tâm tư trên người cô chỗ nào?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới con gái. Có lẽ Trác Hựu Niên sẽ không giành con gái với mình, nhưng người nhà của anh ấy thì sao?
Trái tim Phùng Hảo lập tức treo cao, trong mắt có thêm chút phòng bị: “Chị anh có biết Hiểu Hiểu không?”
Trác Hựu Niên cảm giác được, anh nghiêm túc nói: “Không có sự đồng ý của em, tôi sẽ không nói.”
Phùng Hảo nửa tin nửa ngờ. Từ khi cô quyết định để Hiểu Hiểu và Trác Hựu Niên nhận nhau sẽ không nghĩ tới có thể giấu được người nhà của Trác Hựu Niên, thậm chí ba mẹ của anh chỉ cần không mang đi bảo bối duy nhất của cô, nếu bọn họ thật lòng thích Đoàn Đoàn, Phùng Hảo sẽ không ngăn cản Đoàn Đoàn nhận bọn họ.
Đó vốn là tình thân thuộc về Phùng Hiểu Hiểu, ngay cả cô là mẹ của Phùng Hiểu Hiểu cũng không có quyền cướp đoạt.
Cô chỉ cần xác nhận, thái độ của người nhà Trác Hựu Niên đối với Đoàn Đoàn.
“Chị anh…” Phùng Hảo chần chờ, không nói tiếp. Dựa theo kinh nghiệm xem tivi và đọc tiểu thuyết của cô, đại tiểu thư gia đình giàu có bình thường không dễ ở chung.
Trác Hựu Niên dường như biết được cô muốn hỏi gì, anh đáp: “Chị tôi rất thích trẻ con.” Anh nghĩ nghĩ, nói thêm, “Chị ấy dễ ở chung lắm.”
Phùng Hảo gật đầu, nhớ tới mấy hôm nay ở chung với người này, cô tò mò hỏi: “Người nhà của anh có phải đều rất dễ ở chung không?”
Trác Hựu Niên nghĩ nghĩ, không quá khẳng định nói: “Tôi không xác định, bởi vì cách ở chung của mỗi người khác nhau, tôi cảm thấy dễ nhưng em thì có lẽ không thấy vậy.”
Phùng Hảo nắm bắt sơ hở trong lời nói của anh: “Vậy anh nói chị anh dễ ở chung với anh, đổi là tôi thì có thể cảm thấy chị ấy không dễ ở chung.”
Trác Hựu Niên dường như muốn phản bác, nhưng cuối cùng gật đầu nhẹ.
Phùng Hảo mỉm cười, vỗ vai anh nói: “Dù sao anh cũng dễ ở chung, khác với tổng giám đốc trong ấn tượng của tôi.”
“Em cũng dễ ở chung lắm.” Trác Hựu Niên nói.
Phùng Hảo buồn cười, cô nghiêng đầu nhìn hai đứa nhỏ ngồi xổm bên luống hoa không biết đang xem cái gì: “Nếu Đoàn Đoàn muốn đi, anh có thể đưa con bé đi, nhớ phải đưa về là được.” Hiện tại cô rất yên tâm về Trác Hựu Niên.
Trác Hựu Niên không hài lòng: “Em thì sao? Chị tôi muốn gặp em.”
“Gặp tôi?” Phùng Hảo nghi hoặc, “Chẳng phải anh nói không có nói với chị ấy sao?”
Trác Hựu Niên mím môi: “Chị tôi cho rằng tôi đang yêu, muốn gặp cô gái tôi thích.”
Phùng Hảo nhìn thẳng anh, chạm vào đôi mắt nghiêm túc không che đậy sự yêu thích của anh, cô nhất thời ngớ ra.
Đây là lần thứ mấy? Trác Hựu Niên thật sự không phải đang nói đùa ư? Nhưng mà mình có gì tốt chứ?
Phùng Hảo vẫn cảm thấy lời này không tin được.
Trong đầu cô là một mớ bòng bong, một lúc sau suy nghĩ: lời Trác Hựu Niên nói có thể là sự thật; lúc nữa lại nghĩ: Trác Hựu Niên khẳng định có mục đích gì đó.
Khi cô hơi cắn môi dưới nghĩ ngợi một kết quả, bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay ôm thắt lưng, sau đó bên miệng truyền đến cảm xúc ấm áp.
Phùng Hảo mở to hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, phản ứng đầu tiên của cô không phải đẩy ra mà là suy nghĩ lông mi của người này thật dài, rất cong! Nhìn gần cũng đẹp vậy! Sau đó cô mới nhớ ra mình bị anh chàng đẹp trai chiếm lời!
Sắc mặt cô đỏ bừng đẩy ra Trác Hựu Niên, lùi về sau mấy bước không dám nhìn anh, kết quả nhìn thấy hai đứa nhỏ bên cạnh mở to mắt nhìn bọn họ, Phùng Hiểu Hiểu mang đôi mắt trong veo nhào qua ôm lấy đùi Trác Hựu Niên: “Bố ơi, con cũng muốn hôn.”
Tôn Giai thì lấy một tay che mắt, nhưng rõ ràng không che kín, cậu nhóc chỉ che một nửa, nửa còn lại từ khe hở lộ ra.
Phùng Hảo càng cảm thấy xấu hổ lúng túng, cô cúi đầu nhìn dưới đất.
Vành tai của Trác Hựu Niên cũng hơi đỏ, khuôn mặt thì nghiêm nghị. Anh ngồi xổm xuống hôn lên má con gái một cái, bảo cô bé đi chơi với Tôn Giai một lát trước, anh có việc muốn nói với mẹ con bé.
Khi đứng lên lần nữa, Trác Hựu Niên nhìn thấy Phùng Hảo còn chưa ngẩng đầu lên, anh tiến về trước hai bước: “Phùng Hảo.” Giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Phùng Hảo chần chừ một chút vẫn ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt hơi trốn tránh.
Trác Hựu Niên thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh khẽ cười ra tiếng: “Lúc em nói kỹ thuật của tôi kém, da mặt không phải rất dày sao?”
Phùng Hảo chợt thay đổi sắc mặt, trừng mắt nói với anh: “Tôi ăn ngay nói thật, kỹ thuật của anh kém còn không cho người ta nói à?”
Trác Hựu Niên lại nhẹ giọng cười ra tiếng.
“…” Phùng Hảo vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ cười tươi của anh, thật sự rất đẹp, đôi mắt kia ngày thường không gợn sóng, lúc cười tươi tựa như đông đi xuân tới, hơi lạnh tan hết, núi băng hóa thành vũng nước xuân, hồ nước trong veo óng ánh phản chiếu cảnh xuân tươi đẹp.
Phùng Hảo nhụt chí, lẩm bẩm: “Anh đẹp, nhường anh đó, hừ.”
Trác Hựu Niên lại tiến lên một bước, anh nắm tay cô, trong đôi mắt chứa hai Phùng Hảo nho nhỏ, anh nghiêm túc nói: “Tôi xác định mình thích em, Hảo Hảo, chúng ta yêu nhau đi.”
Phùng Hảo bị người khác gọi là “Hảo Hảo” rất nhiều lần, nhưng chưa có ai lúc gọi tên cô có thể giống như Trác Hựu Niên khiến vành tai cô nóng lên, nhịp tim đập nhanh. Cô nhìn bàn tay bị anh nắm lấy, trong phút chốc ánh mắt hơi lưu luyến, nhưng sau khi chớp mắt thì trở lại như trước.
Cô nghe mình nói: “Anh Trác, tôi không yêu đương.”
Trác Hựu Niên bị từ chối không tổn thương buồn bã, chỉ là rất bình tĩnh phân tích: “Cho nên em không phải không thích tôi, mà là không muốn yêu đương với tôi.”
“Anh tự yêu mình quá đi?” Phùng Hảo bị kết luận này của anh chọc giận, “Tôi đâu có nói mình thích anh chứ? Anh cho là anh có tiền, đẹp trai, thì người gặp người thích sao?”
Ý cười trên khuôn mặt Trác Hựu Niên càng tăng thêm: “Ít nhất có em thích.”
Anh dùng chút sức, Phùng Hảo bị kéo ngã vào lòng anh, Trác Hựu Niên thuận thế ôm lấy cô, cố ý thả nhẹ giọng nói: “Lúc trước em không phải bởi vì tôi đẹp trai nên mới không từ chối tôi sao? Kỹ thuật kém em cũng chịu được.”
“Anh nói bậy.” Phùng Hảo giống như bị nói trúng, cô tức giận lấy trán nện lên bờ vai anh, “Tôi uống say, hoàn toàn không có sức phản kháng.”
“Được rồi, là tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Trác Hựu Niên một mình ôm lấy trách nhiệm, “Tôi sẵn lòng chịu trách nhiệm đối với em.”
“Không cần anh chịu trách nhiệm.” Phùng Hảo tiếp lời rất nhanh, cô xoa nhẹ trán mình, vai người này thật cứng, nện hai cái làm trán cô đau.
Một tay Trác Hựu Niên còn ôm cô, tay kia thì kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng xoa cho cô: “Lần đầu tiên tôi thấy người lấy đầu làm cây búa.”
Ý cười trong giọng nói kia thật rõ ràng, Phùng Hảo vừa tức vừa thẹn, hai tay để trên vai anh muốn đẩy anh ra. Nhưng Trác Hựu Niên chỉ dùng một tay thôi, cô dùng sức thế nào cũng không đẩy ra được. Cô giận quá trái lại bình tĩnh: “Hình tượng của anh sụp đổ rồi, anh Trác.”
Trác Hựu Niên không hiểu hình tượng sụp đổ là ý gì, nhưng có lẽ đoán ra được. Anh nói: “Tôi muốn theo đuổi em, tôi chỉ có thể chủ động hơn.” Vả lại anh ít nói, nhưng những gì cần nói anh đều nói ra rõ ràng.
Phùng Hảo còn nói: “Bình thường da mặt anh cũng không dày như ngày hôm nay.”
“A Hòa nói, theo đuổi con gái phải không biết xấu hổ.”
“…” Phùng Hảo đẩy anh lần nữa, lần này lại đẩy được. Cô mau chóng lùi ra sau hai bước, thấy Trác Hựu Niên không có ý qua nữa, cô quẹo sang bên cạnh bồng lấy Phùng Hiểu Hiểu vừa chạy lên lầu vừa nói, “Con gái buồn ngủ rồi, anh Trác tôi không tiễn anh nữa, tạm biệt.”
Trác Hựu Niên nhìn thấy bóng lưng vội vàng đi xa của cô, anh cười bất đắc dĩ. Anh nhìn theo bóng dáng Phùng Hảo cho đến khi biến mất mới nắm tay Tôn Giai đi ra ngoài.
Phùng Hảo bấm nút thang máy, thang máy dừng ở tầng 25, cô bế Phùng Hiểu Hiểu đi ra ngoài một lúc rồi mới ló đầu nhìn ra bên ngoài, bóng dáng của Trác Hựu Niên đã không còn ở đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhịp tim còn chưa khôi phục lại như thường, nhất thời còn hơi loạn nhịp.
Phùng Hiểu Hiểu lại không cho cô thời gian để điều chỉnh cảm xúc của mình. Cô bé ôm cổ Phùng Hảo, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, con sắp có em trai hoặc là em gái ạ?”
Phùng Hảo sửng sốt: “Con nghe ở đâu thế?”
“Anh Giai Giai nói ấy, sau khi bố mẹ anh ấy hôn nhau thì có em trai.”
“Không có!” Phùng Hảo nói kiên định, “Mẹ chỉ có mình Đoàn Đoàn.”
Cô bé nghe xong cũng không vui: “Nhưng mà Đoàn Đoàn muốn em gái.”
Phùng Hảo hù dọa con gái: “Em gái sẽ giành búp bê của con, mặc chiếc váy con thích nhất, còn có thể cướp đi mẹ.”
Phùng Hiểu Hiểu quả nhiên bị dọa, cô bé ôm chặt Phùng Hảo nói: “Thật đáng sợ, con không muốn đâu.”
Phùng Hảo lộ ra nụ cười thắng lợi: con nít thật dễ bắt nạt. Cô chịu thiệt từ bố con bé nên muốn chiếm lợi thế từ con gái, dù sao cô cũng không tính là lừa con gái.