Sở Liên Nhi vụng về thanh thanh cổ họng, nói: “Có câu nóihay, người khác có, muốn mình cũng có là đạo lý cứng. Đông Ly quốc nghèo nànthóc gạo, không phải là trồng không ra lương thực sao? Vì sao chúng ta không thửnhững cây nông nghiệp khác. Nói ví dụ, trống trọt bắp, khoai lang diện tích lớn…Không cần dùng lực quá nhiều, lại thu hoạch lương thực tốt?”
Thành Vân lắc đầu một cái: “Mặc dù sản lượng bắp cao hơn lúanước, nhưng dù sao khẩu vị chưa đủ, mà khoai lang, là cái gì?”
“Bắp mặc dù so ra kém lương thực ngon, nhưng vẫn lắp đầy bụngchứ sao. Hơn nữa, so với lúa nước, bắp tương đối ổn định một chút, không dễdàng xảy ra ôn dịch và tai hoạ như lúa. Đối với dân chúng nghèo khó và tướng sĩbiên quan, chỉ cần có thể có ăn, có thể lắp đầy bụng, mỹ vị ở tiếp theo. Khoailang nha, cũng là một loại lương thực, vị ngọt, nấu ăn, nướng ăn, đều được, hơnnữa dinh dưỡng cũng rất phong phú. Còn có quan trọng hơn chính là, khoai lang dễquản lý, không phí bao nhiêu tiền vốnvà khí lực. Đáng quý hơn chính là, sản lượngso với lúa càng cao hơn. Nếu tốt, một mẫu sinh mấy ngàn cân. . .” Sở Liên Nhitrước kia từng ăn khoai nướng người nông thôn vào thành bán, mùi vị vừa thơm vừangon. Có lẽ là vật hiếm quý, ở nông thôn, khoai lang dùng để nuôi heo vào trongthành lắc mình một cái, thành món ăn ngon và điểm tâm trên bàn của bọn nhỏ. SởLiên Nhi thỉnh thoảng ăn, thật đúng là khen không dứt miệng. Sau đó, nàng theomột vị bạn học về nông thôn chơi, lúc này mới chân chính thấy được khoai lang,cũng mới biết khoai lang chẳng những có thể cho người thành phố ăn, còn là ngườinông thôn dùng để nuôi heo.
Có một thời gian thật dài, nàng ghét không ăn khoai lang nữa.Nhưng cuối cùng đánh không mùi khoai lang nương thơm ngào ngạt bán ở ven đường.Khoai lang ở nông thôn rất tiện nghi, một cân cũng mới mấy mao tiền, nhưng chuyểnvào trong thành, khoai lang nướng ra, là phải nửa đồng một cân, Sở Liên Nhitính toán, cho là khoai nướng bán rất kiếm tiền, xém xíu còn mở một tiệm bánkhoai lang. Vì nàng đối với khoai lương sản lượng cao, mùi vị lại ăn ngon sinhra yêu thích.
Thành Vân không nhịn được động dung: “Khoai lang như lờingươi nói thật có sản lượng cao vậy sao? Một mẫu sinh mấy ngàn cân. . . . . .”
“Đúng rồi, nếu như dễ quản lý, mấy ngàn cân quyết khôngthành vấn đề, coi như không để ý, một mẫu sinh hai ngàn cân cũng tuyệt đối cóthể.”
Cắp mắt Thành Vân nháy sáng, vội hỏi: “Loại khoai lang nàynơi nào có? Mùi vị như thế nào? Sao ta chưa từng nghe nói?”
“Ngươi chưa nghe nói còn nhiều lắm. Ta nhớ được, kinh thànhcó nhà nông trồng khoa lang, lúc ấy, ta còn phái Hồng nhi len lén đào để nướngăn, nhưng vận khí không tốt, bị chủ nhân phát hiện, người ta cầm cái cuốc và mộtcon chó săn tốt đuổi theo phía sau mông của chúng ta, ta sợ đến mất hết sáu hồn,cuối cùng ở bay qua một cái khe nước thì quần bị vướng, liền rơi vào khe nước.. . .” Nghĩ tới chuyện xấu hổ đó, Sở Liên Nhi liền không nhịn được buồn cười,liếc mắt Thành Vân, phát hiện thần sắc hắn cổ quái, không khỏi buồn bực, đầu chợtđau lợi hại.
Đáng chết, lúc nào thì nàng đi trộm khoai lang ăn? Lúc nào bịngười đuổi theo, lúc nào thì nhảy qua khe nước nhỏ. . .
Bỗng dưng. . . . Nàng che đầu, tại sao lại đau rồi?
Ngực bắt đầu buồn buồn trướng trướng, thật khó chịu, giốngnhư có con trùng bắt đầu khởi động, Thu Nguyệt đi vào dọn dẹp bàn ăn thấy trướctiên quan tâm hỏi: “Tiểu thư, ngài làm sao rồi?”
Lúc này Thành Vân đắm chìm trong suy nghĩ của mình mới pháthiện Sở Liên Nhi có cái gì không đúng, vội hỏi: “Thế nào?” Hắn thấy Sở Liên Nhimột tay che đầu, một tay che ngực, kinh hãi: “. . . . Có phải bệnh cũ lại táiphát hay không?”
Lần này cũng không phải rất đau, chẳng qua là đầu óc choángváng, buồn buồ, ngực cũng trướng khó chịu, thật là muốn ói. Chỉ bất quá, saukhi Thành Vân nói, cảm giác khó chịu liền dần dần biến mất, ngược lại thay đổimát mẻ thoải mái.
Thu Nguyệt thấy nàng che đầu, lập tức tiến lên thay nàng xoabóp , “Tiểu thư, đầu không thoải mái sao? Nô tỳ đở ngài trở về phòng nghỉ ngơimột chút.”
“Ta không sao.”Sở Liên Nhi ngẩng đầu, nhìn Thu Nguyệt vàThành Vân vẻ mặt lo lắng, hướng bọn họ cười cười, sau đó cắn răng nghiến lợi:“Thu Nguyệt, ngươi đi tìm chút ngân châm và gỗ cho ta.”
“Tiểu thư, ngài muốn ngân châm và gỗ làm cái gì?” Thu Nguyệtkhông hiểu.
Sở Liên Nhi vốn muốn nói ra nguyên nhân, nhưng thấy ThànhVân ở một bên, liền đem lời nói nuốt trở vào, chẳng qua là hàm hồ nói: “Ta tựcó chỗ dùng, không nên hỏi quá nhiều.”
Đuổi Thu Nguyệt rồi, Sở Liên Nhi như cũ cạn sạch sức lực,trong đầu mơ hồ thoáng qua chút ngắt quãng, lại không nhớ nổi. . . “Không cầnsuy nghĩ nữa.” Thành Vân lên tiếng, dọa Sở Liên Nhi giật mình.
Nàng nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn chặc băng, giống nhưđang tức cái gì, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi làm sao vậy?” Thất thường.
Thành Vân yên lặng nhìn nàng, muốn nói lại thôi, hồi lâu, hắnmới mở miệng: “Khoai lang như lời ngươi nói vừa rồi. . . Lấy thân phận và hoàncảnh của ngươi. . . Nào biết cõi đời này có loại hoa màu như khoai lang?”
Sở Liên Nhi bật cười, không nghĩ tới người này thật đúng làchưa tới phút cuối chưa thôi a.
“Mới vừa rồi ta đã nói qua, Đông Ly quốc là có loại thu hoạchnày, chẳng qua là còn chưa được dân chúng biết, rất nhiều người cũng còn khôngbiết loại cây nông nghiệp này có thể dùng để chống thiếu lương thực. Vừa mới bắtđầu, ta cũng không biết Đông Ly quốc có khoai lang, sau đó, ta ở một trang viêntrong kinh thành nhìn thấy loại cây nông nghiệp này, lúc này mới bắt đầu sinhra ý nghĩ nếu trồng loại hoa màu này diện tích lớn, dân chúng liền nhất định cóthể lắp đầy bụng. Mặc dù ăn lâu dài mùi vị không thấy ngon, nhưng tổng so ăn vỏcây rễ cỏ tốt hơn rất nhiều. Còn có chính là, lá non của khoai lang, có thểdùng làm thức ăn, dinh dưỡng phong phú, cũng rất ngon, ăn không hết, còn có thểdùng để cho súc vật, có nhiều lợi ích, thật tốt.”
Thành Vân nhịn xuống kích động trong lòng, hỏi: “Cái loạiđó, còn có kỹ thuật vun trồng. . . . .”
“Cái này qua loa là không được, mùa thu đào khoai lang tồn tạitrong những cây nông nghiệp, đợi đến mùa xuân tháng ba tháng tư năm sau trồngvào trong đất, sau đó chờ nảy mầm rồi, có thể dời trồng vào trong ruộng, chỉ cầnquản lý đơn giản, đợi đến mùa thu có thể cầm cái cuốc đi thu hoạch .”
“Không nghĩ tới, ngay cả kỹ thuật trồng ngươi cũng hiểu.”Thành Vân nhìn nàng, con ngươi đột nhiên tỏa sáng, hưng phấn và kích động giốngnhư dân chúng nghèo khổ đi ở trên bàn chân, bỗng dưng bị bảo vật đụng phải.
“Ngươi phát hiện ở kinh thành sao? Được, ta đây liền viết mộtlá thư, lệnh Mã Văn Trọng đi lục soát, nếu như trong kinh thật có trồng trọt loạihoa mầu này, vậy Đông Ly quốc ta cần gì lo việc no bụng nữa.”
Sở Liên Nhi cổ quái liếc hắn một cái: “Ta nhớ, Mã Văn Trọnglà thủ lĩnh quân sư của Đông Ly Thuần, hơn nữa còn là Thái phó đương triều, địavị cao thượng. . .” Hoàng đế Đông Ly quốc sợ thế lức trong triều quá mạnh, ápchế đến hoàng quyền, vì vậy liền hủy bỏ vị trí Tể tướng, chỉ thiết trí tam đạihọc sĩ, Thái sư, thái uý, Thái Phó, để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, ngăn lẫnnhau. Mã Văn Trọng được phong nhất phẩm Thái Phó, ở trong triều cũng coi làquan dưới một người, trên vạn người mà. Mà Thành Vân, mặc dù năng lực siêunhiên, thâm thụ Đông Ly Thuần coi trọng, nhưng cùng Mã Văn Trọng, tối đa cũnglà đều bằng nhau, hắn có thể ra lệnh được hắn sao?
Sắc mặt Thành Vân biến hóa, nghênh hướng con ngươi thăm dò củanàng, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mã. . . Tiên sinh và ta xưa nay giao hảo, hơnnữa, hắn cũng hết sức sùng bái nông nghiệp phát triển, để cho hắn đi lục soát địađiểm khoai lang, nói vậy hắn là sẽ không từ chối.”
Con ngươi Sở Liên Nhi lóe lóe, thẳng tắp muốn nhìn hắn, nàngmới ha ha cười nói: “Nguyên lai là như vậy, ngươi dáng dấp lịch sự, một bộ thưsinh yếu đuối dễ khi dễ, cũng là chủ soái thống lĩnh tam quân uy phong lẫm lẫm.Mà Mã Văn Trọng dáng dấp ngưu cao mã đại (to lớn), mép đen mặt đen, lại là quanvăn tài giỏi. Thật là lẫn lộn đầu đuôi.”
Thành Vân thấy nàng cười nhẹ nhõm, len lén thở phào nhẹ nhỏm,hắn hơi mỉm cười nói: “Ngươi cũng không phải thế? Tuy là một nữ lưu, nhưng nănglực không thua nam tử chút nào.”
Sở Liên Nhi nháy mắt mấy cái, hỏi: “Ngươi đây là đang khenta sao?”
“Ừ.” Thành Vân gật đầu, “Trước kia, ta vẫn cho rằng nữ nhânkhông tài chính là đức. Nhưng từ khi thấy được năng lực đối phó man di của người,cùng nói trúng tim đen chỉ ra nhược điểm trí mạng của Đông Ly ta, cũng có thểcó biện pháp khắc chế và cải thiện. Cách nhìn của ta với nữ nhân cũng có thay đổirất lớn.” Hắn dừng một chút, thấy Sở Liên Nhi mặt không chút thay đổi , lạinói: “Mỗi khi gặp ngươi cứng cỏi nói quốc gia đại sự, binh pháp mưu lược, triềuchánh tệ đoan, ta liền không nhịn được đáng tiếc thay ngươi.”
“Đáng tiếc cái gì?” Sở Liên Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.