Một năm nay, cô mỗi ngày đều đối mặt với nhan sắc trời ban của Diệp Gia Diễn. Sự thật chứng minh, cô không thể đánh giá nhan sắc của Diệp Gia Diễn là dễ nhìn.
Ngoài cửa xe, là một nam nhân, nhưng là nam nhân này lại cùng Diệp Gia Diễn bất đồng.
Diệp Gia Diễn rất hoàn mỹ, khí chất ngời ngơi, ngũ quan tuyệt hảo, khuôn mặt toả ra ngàn dặm băng sơn. Nam nhân này thì không giống vậy, gương mặt đường nét hài hoà, nhẹ nhàng, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân, giống quý tộc trong tiểu thuyết nước ngoài.
Người kia có lẽ là chủ của chiếc xe đằng sau cô, từ đầu đến cuối không có lên tiếng thúc giục, tính tình có thể nói rất khá.
Giang Ly Ly hạ cửa xe xuống, chưa kịp giải thích thì người kia nói: “Này, có cần tôi giúp gì không?”
Giang Ly Ly có chút đỏ mặt: “Cảm ơn, làm phiền anh”, rồi xuống xe.
Nam nhân kia ngồi lên xe, chuyển động tay lái tao nhã vài cái, xe liền vững vàng ngừng ở chỗ đậu xe, khoảng cách hai bên trái phải đều cân bằng.
Nhìn bộ dạng thật đẹp trai, phong độ, kỹ thuật lại tốt. Cực phẩm nhân gian a!
Nhìn một chút hai bên kính chiếu hậu, xuống xe, đưa chìa khoá cho Giang Ly Ly, nói: “Tốt rồi.”
“Cám ơn”, Giang Ly Ly đáp.
“Không khách khí!”
Nam nhân trẻ mỉm cười, đôi chân thon dài đi về phía xe của mình.
Giang Ly Ly có chút ngoài ý muốn. Hắn thế nhưng chưa cùng cô đứng gần, thậm chí còn không liếc cô một cái. Cho nên người ta chỉ đơn thuần đến xem xe của cô. Trừ Diệp Gia Diễn, ít người như vậy.
Giang Ly Ly không khỏi quay đầu, nhìn dáng người kia, bóng lưng được âu phục tôn lên thẳng tắp.
Hắn là người thứ hai Giang Ly Ly gặp qua mà tây trang đẹp đến vậy!
“Giang Ly Ly!”
Giọng nói quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của Giang Ly Ly, Giang Ly Ly nghe tiếng quay đầu nhìn qua, thấy dung trang, quần áo sang trọng của Lâm Trán Nhan.
Lâm Trán Nhan khoa trương hướng mũi giày về phía Giang Ly Ly chạy tới.
"A, bằng hữu nhà giàu của ta thật rộng rãi!”
Giang Ly Ly không thể không phối hợp với Lâm Trán Nhan:
"A, bằng hữu siêu sao của ta!"
Hai người ôm nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
"Bệnh thần kinh a!" Lâm Trán Nhan ghét bỏ đẩy Giang Ly Ly ra, nhìn cô một vòng, một bên nháy mắt ra hiệu một bên bát quái, "Cậu cùng với Diệp Gia Diễn ở Maldives vui chơi như thế nào? Các người có phải hay không...?"
"Không có." Giang Ly Ly rũ mắt, "Xảy ra việc ngoài ý muốn nên đầu tiên là mình quay về trước."
"Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?"
Ứng phó với Lâm Trán Nhan. Cô rất hiểu Lâm Trán Nhan, một khi biết Diệp Gia Diễn bên ngoài..., giây tiếp theo cô ấy liền vọt tới tập đoàn Diệp thị, trình diễn vở kịch một tay xé Diệp Gia Diễn.
Lâm Trán Nhan rõ ràng bị dọa, vội vội hỏi: "Vậy cậu hiện tại thế nào? Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Giang Ly Ly làm cho Lâm Trán Nhan yên tâm, "Mình rất tốt."
Lâm Trán Nhan ôm cổ Giang Ly Ly: "Không có việc gì là tốt rồi. Mình chỉ có một bằng hữu nhà giàu có là cậu thôi."
Giang Ly Ly cười, lôi kéo Lâm Trán Nhan vào quán cà phê, Lâm Trán Nhan đột nhiên cứng ngắc nhíu mi đứng ngay tại chỗ, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô, môi đỏ mọng khẽ mở, gằn từng tiếng hỏi:
"Giang Ly Ly, cậu có chứng sợ biển sâu, như thế nào lại chạy đến biển đi chơi?"
Giang Ly Ly giật mình, cực lực duy trì bình tĩnh ở ngoài mặt. Cô cùng Lâm Trán Nhan là bằng hữu nhiều năm, bọn họ rất hiểu biết lẫn nhau , Lâm Trán Nhan có thể nghĩ ra chỗ sai sót này, là cô suy xét chưa chu toàn.
Bất quá, Lâm Trán Nhan không nhìn ra sự tình cô giấu diếm. Cho nên, kỹ xảo của cô đã qua chốt, Lâm Trán Nhan chính là tìm được một cái lỗ hổng ăn khớp. Cô chỉ có thể tiếp tục lừa!
".... Mình đã quên. Mình đã quên chuyện phát sinh ở Maldives."
Kế tiếp, Giang Ly Ly theo sát Lâm Trán Nhan giải thích một chút sự tình "Lựa chọn tính mất trí nhớ". Nhìn thấy biểu cảm vừa đau lòng vừa khiếp sợ của Lâm Trán Nhan, Giang Ly Ly có chút áy náy. Bất quá, chờ cô vạch trần bộ mặt Diệp Gia Diễn cùng Trang Nhã Nghiên, cô mới có thể nói cho Lâm Trán Nhan biết sự thật. Nghiêm khắc lại nói tiếp, cô cũng không có nói dối. Cô hiện tại chính là "Lựa chọn" quên chuyện xảy ra ở Maldives, có thể nói là "Chủ động lựa chọn tính mất trí nhớ", tên gọi tắt là "Lựa chọn tính mất trí nhớ".
Vào quán cà phê, đợi cho Lâm Trán Nhan bình tĩnh, Giang Ly Ly mới hỏi cô có tin tức gì tốt.
"Lâm Nghệ tỷ giới thiệu cho mình một vai diễn, thử sức thông qua, tháng sau liền quay phim." Lâm Trán Nhan vui mừng nhướng mày, "Mặc dù chỉ là vai phụ nho nhỏ, nhưng cũng là nhân vật điện ảnh mấu chốt, hơn nữa là vai diễn dự tính là biểu diễn kỹ xảo thử thách. Chị Lâm Nghệ nói, nếu diễn tốt, mình về sau liền không lo về các cuộc hẹn đóng phim trong tương lai. "
Giang Ly Ly ánh mắt trộn lẫn lấy ngoài ý muốn cùng kinh hỉ: "Cậu vậy mà cũng biết Lâm Nghệ."
Lâm Nghệ là mỹ nhân trứ danh của giới giải trí thập niên 90, diễn xuất tốt còn có đầu óc buôn bán, lấy giải ảnh hậu quốc tế điện ảnh, bây giờ là đang lui về ở ẩn, chỉ có thể gặp được trong những bộ phim đặc biệt.
Lâm Trán Nhan được Lâm Nghệ nhìn tới, tương đương bắt được giấy thông hành trong giới giải trí a!
"Còn chưa có khen ngợi về trình độ." Lâm Trán Nhan buông tay, "Mình cũng không biết vì cái gì, cô ấy đem mình giới thiệu cho đạo diễn, sau đó còn làm thùng thư cho mình."
Giang Ly Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Lâm Nghệ có phải hay không không có kết hôn?"
"…." Lâm Trán Nhan vẻ mặt sùng bái, "Lâm nghệ tiền bối là tấm gương nữ cường."
"…..” Cái kia, mình có nghe qua một ít tin đồn.", Giang Ly Ly có chút lo lắng nhìn Lâm Trán Nhan.
Thời điểm Lâm Nghệ còn trẻ, không ít nam nghệ nhân cùng thương gia giàu có công khai theo đuổi bà, nhưng bà không có chấp nhận ai, vẫn độc thân, tư thái xinh đẹp.
Cũng bởi vậy, nghe giang hồ đồn, Lâm Nghệ không thích khác giới.
Giang Ly Ly vốn không chú ý đến những tin đồn này, nhưng Lâm Nghệ giúp cho Lâm Trán Nhan như vậy, cô không thể không thay Lâm Trán Nhan nghĩ đến một ít chuyện có thể xảy ra.
Lâm Trán Nhan ánh mắt nhíu lại, tựa như ý thức được sự tình không đơn giản, một phát bắt được tay Giang Ly Ly, "Ý của cậu là tiền bối Lâm Nghệ đang dùng quy tắc ngầm với tớ?"
Giang Ly Ly vẻ mặt dấu chấm hỏi: " Sao nhìn cậu giống như không có điểm kích động vậy?"
"Bởi vì mình nguyện ý a!"
Giang Ly Ly"Xì" một tiếng nở nụ cười.
Lâm Trán Nhan nếu nguyện ý với quy tắc ngầm này, sớm muộn cũng phất lên. Cô đối với Lâm Nghệ, chính là đơn thuần đích sùng bái cùng thích, hơn nữa không tin Lâm Nghệ thích đồng tính.
"Không nói với tớ sao?" Lâm Trán Nhan sờ sờ đầu Giang Ly Ly, "Sự cố đuối nước đối với cậu thật sự không gì ảnh hưởng sao? Đầu óc của cậu vẫn còn tốt như trước đây chứ?"
"Yên tâm." Giang Ly Ly nghiêng đầu, "Mình so với lúc trước còn thông minh hơn!"
Trước kia, cô có chuyện gì đều chạy không khỏi ánh mắt của người khác, nhưng là đuối nước trở về, cô chẳng những lừa qua Diệp Gia Diễn, còn tính toán với Diệp Gia Diễn!
"Mình đây yên tâm." Lâm Trán Nhan nói, "Cậu không bị Diệp Gia Diễn khi dễ là được."
Giang Ly Ly cũng không biết câu nói này sao lại làm cô bận tâm, hốc mắt vậy mà nóng lên một chút, vì không bị Lâm Trán Nhan phát hiện điểm dị thường, cô đành phải nói sang chuyện khác: "Mình có một kế hoạch muốn nói cho cậu."
Ánh mắt Lâm Trán Nhan sáng lên: "Là kế hoạch thu phục Diệp Gia Diễn?"
"Không phải, cùng Diệp Gia Diễn không có liên quan!"
Giang Ly Ly cảnh cáo Lâm Trán Nhan không được nhắc lại Diệp Gia Diễn, tiếp theo đem kế hoạch của mình nói thẳng ra.
Lâm Trán Nhan nghe xong, giơ hai tay đồng ý, nói: "Cậu sớm nên làm chuyện này!"
"Mình chờ ba mẹ trở về liền nói cho họ biết." Giang Ly Ly nháy nháy, "Ba mẹ nhất định sẽ ủng hộ tớ."
Ở quán cà phê ăn chút cơm, Lâm Trán Nhan kéo Giang Ly Ly đi dạo phố. Hai người dửng dưng xuất hiện tại siêu thị, Giang Ly Ly đột nhiên ý thức được không thích hợp, nhắc nhở Lâm Trán Nhan: "Cậu sao lại không mang khẩu trang vậy? Ngộ nhỡ bị nhận ra, là sẽ bị yêu cầu kí tên cùng chụp ảnh chung đó!"
Lâm Trán Nhan hai tay hướng áo khoác trong túi, thở dài: "Tớ ngược lại, thật ra hi vọng tớ nổi tiếng đến trình độ sẽ bị nhận ra...."
Giang Ly Ly vội vỗ bả vai Lâm Trán Nhan: "Đợi cho phim điện ảnh kia chiếu, cậu nhất định sẽ nổi tiếng!"
Lâm Trán Nhan cũng cảm thấy có hi vọng, nói phải tiêu tối đa thẻ tín dụng của mình để ăn mừng trước.
Giang Ly Ly đang muốn khuyên Lâm Trán Nhan bình tĩnh, chợt nghe gặp có người kêu cô một tiếng: "Ly Ly?"
Kinh hỉ, ôn nhu, nhưng lại không mất đi khí chất của giọng nói, tỷ lệ vừa phải, ngay cả Lâm Trán Nhan học diễn xuất cũng chưa làm được.
Cho nên nói, Trang Nhã Nghiên mới là bậc thầy diễn xuất a!
Cư nhiên ở trong này lại gặp Trang Nhã Nghiên, oan gia quả nhiên đường hẹp.
Nhớ tới một màn mình bị Trang Nhã Nghiên xô xuống biển kia, Giang Ly Ly tay hơi hơi buộc chặt, nói với bản thân cười, không thể sinh khí, không thể biểu hiện ra gì khác thường.
Cô thật vất vả giấu diếm được Diệp Gia Diễn, tuyệt đối không thể bị Trang Nhã Nghiên nhìn ra gì manh mối.
Giang Ly Ly xoay người, thấy Trang Nhã Nghiên trong nháy mắt, trên mặt nở rộ ra một biểu tình kinh hỉ không thôi, tiếp theo đi đến chỗ cô ta.
Quầy tính tiền: "Nhã Nghiên, thật là trùng hợp! Thời gian này, cô tại sao lại ở chỗ này?"