Giang Ly Ly thích Diệp Gia Diễn, là một bí mật mà ai cũng biết.
Không thể phủ nhận.
Nhưng Giang Ly Ly không muốn để cho Diệp Gia Diễn lên mặt.
Nếu như không bật lại, cô mãi mãi cũng sẽ bị Diệp Gia Diễn chèn ép, mãi mãi cũng sẽ ở thế yếu.
Không được!
Cô muốn để Diệp Gia Diễn nhìn xem cô phản kích lại như thế nào a!
"Đúng a, tôi từ nhỏ đã thích anh."
Giang Ly Ly hất cằm lên, rất thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình.
". . . . . ."
Diệp Gia Diễn ngơ ngác một chút.
Hắn thấy cô xấu hổ, trông như quả cà chua chín. Hắn căn bản nghĩ là cô sẽ không nhận, nhưng là ngược lại….
Sau khi tỉnh lại, lá gan của Giang Ly Ly lớn ra không ít a.
Chẳng lẽ là nước vào đầu óc nên để lại di chứng?
Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải tiêu diệt lá gan lớn đó của cô!
Diệp Gia Diễn híp mắt, còn chưa kịp mở miệng, Giang Ly Ly đột nhiên nói ——
"Nhưng mà, anh không thích tôi? Anh sợ cái gì?"
Trên mặt cô hiện lên một tia dứt khoát, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám đối mặt.
“. . . . . ."
Diệp Gia Diễn lại một lần nữa bị chặn họng.
Hoàn toàn chính xác, hắn không thích Giang Ly Ly.
Hắn kết hôn với cô, là bởi vì ông nội Diệp thích cô, mà hắn cảm thấy cô là một cô gái thông minh.
Cưới một cô gái thông minh, hắn có thể bớt đi rất nhiều chuyện.
Tỉ như, Giang Ly Ly biết hắn không thích cô, như vậy, thông minh như cô, liền sẽ không hi vọng xa vời, sẽ không mong đợi nhận được bất cứ điều gì khác ngoài vật chất.
Không liên quan đến tình cảm, hôn nhân của bọn hắn liền sẽ đơn giản đi rất nhiều.
Hiện tại xem ra, hết thảy đều như dự tính của hắn, đều trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn rõ ràng là nên cảm thấy thoải mái, nhưng không, lồng ngực của hắn ngược lại giống như bị người ta đấm một quyền.
Nhưng mà, nếu như Giang Ly Ly nghĩ rằng cô có thể thắng, vậy thì quá ngây thơ.
Cô một khi xem hắn là đối thủ, cô cũng chỉ có thể thua!
Diệp Gia Diễn ngoắc khóe môi, tới gần Giang Ly Ly, giọng nói trầm thấp chậm rãi: "Giữa hai người, người cảm thấy sợ hãi là người thích?"
Giang Ly Ly mấp máy môi: "Vậy ý của anh, người sợ hãi là tôi sao?"
Diệp Gia Diễn nhíu mày: "Chẳng lẽ không đúng?"
Giang Ly Ly lâm vào trầm tư, thế nhưng là Diệp Gia Diễn cách cô quá gần, cô có thể rõ ràng mà cảm nhận được khí thế trên người hắn, cái này ảnh hưởng nghiêm trọng đến phản ứng và khả năng suy nghĩ của cô.
Cô chống một tay trên ngực Diệp Gia Diễn, đẩy hắn: "Anh cách xa tôi một chút, anh như vậy rất ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi a."
Diệp Gia Diễn: . . . . . ."
Mấy giây sau, mạch suy nghĩ Giang Ly Ly trở nên rõ ràng, nghiêm trang phủ nhận Diệp Gia Diễn: "Anh sai rồi! Giữa hai người, người sợ hãi phải là người không động tâm."
Diệp Gia Diễn hứng thú nói: "Nói nghe một chút."
Giang Ly Ly tiếp tục nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Anh phải nghĩ a, người động tâm trước không có khả năng tiến xa hơn, nhưng sẽ có đường lui, nếu lui một bước có thể lựa chọn từ bỏ. Người không hề động tâm kia liền nguy hiểm, chẳng những không có đường lui, lại không biết ngày nào người động tâm nguy hiểm!"
Cô một mặt kiêu ngạo, giống như đang nói về một thành quả nghiên cứu học thuật lớn, tốc độ nói cũng rất có sức cuốn hút, cơ hồ có thể để cho người ta từ bỏ suy nghĩ, cam tâm tình nguyện đi theo ý nghĩ của cô.
Đáng tiếc, đối thủ hôm nay của cô là Diệp Gia Diễn.
Diệp Gia Diễn không hề bị xúc động, chỉ là ý vị không rõ, cười một tiếng, nói: "Tôi tin tưởng cô vì là cô học luật."
“. . . . . . Có ý tứ gì?" Giang Ly Ly có chút buồn bực, "Chẳng lẽ tôi trước kia không giống người học luật sao?"
Diệp Gia Diễn không đáp, nối liền đề tài mới vừa rồi: "Cô không hoàn toàn đúng. Người không động tâm có thể là mãi mãi cũng sẽ không động tâm, cho nên ——"
Cho nên, cảm thấy sợ hãi, hẳn vẫn là người động tâm.
Lời này giống như. . . . . . không có khuyết điểm.
Giang Ly Ly cẩn thận suy nghĩ, đáy lòng đột nhiên có một cơn đau nhói tràn ra trong tim ...
Cô hiểu, Diệp Gia Diễn là đang nói cho cô nghe, hắn vĩnh viễn sẽ không thích cô.
Kỳ thật, điều này là cô biết a. [Tội chị tui ghê :((]
Lúc ở Maldives, Trang Nhã Nghiên nói với cô, cô ta cùng Diệp Gia Diễn là bạn chung lớp, bọn hắn sớm đã quen biết nhau.
Trang Nhã Nghiên đơn giản là muốn ám chỉ, cô ta cùng Diệp Gia Diễn đã sớm ở cùng một chỗ.
Vậy, nếu như trước khi kết hôn biết Diệp Gia Diễn đã có người thích, cô còn có thể kết hôn với hắn không?
Đáp án đương nhiên sẽ là không.
Cho nên, cô kết hôn cùng Diệp Gia Diễn hoàn toàn là trời xui đất khiến.
Diệp Gia Diễn nhìn Giang Ly Ly đang sững sờ không phản bác lại, nhưng không phải đang trong tưởng tượng thích thú, thế là dời đi chủ đề: "Sắp đến giờ ra sân bay, thu dọn đồ đạc."
Giang Ly Ly "Ờ" một tiếng, thu thập xong hành lý, cùng Diệp Gia Diễn rời khách sạn.
Xe đang chờ, Giang Ly Ly sau khi lên xe, không gặp Trang Nhã Nghiên và Chu Dương Thanh, cố ý hỏi: "Chu trợ lý cùng Trang thư ký đâu?"
Vẻ mặt của Diệp Gia Diễn nhàn nhạt nói: "Bọn hắn từ sân trượt tuyết đến sân bay rồi."
Đến sân bay, làm xong thủ tục đăng ký, tiếp viên hàng không dẫn Diệp Gia Diễn và Giang Ly Ly lên máy bay.
Tiếp viên hàng không mang cho Diệp Gia Diễn và Giang Ly Ly một ly nước, nói: "Diệp tổng, Chu trợ lý với Trang thư kí đang ở khoang thương gia. Nếu như ngài có cần, tôi có thể mời bọn họ giúp ngài."
Diệp Gia Diễn khẽ vuốt cằm: "Cảm ơn."
Giang Ly Ly cố ý nhắc đến Trang Nhã Nghiên lần nữa: "Anh vì cái gì không cho Trang thư lý và Chu trợ lý cũng ngồi khoang hạng nhất a?"
"Dựa theo quy định chi trả của công ty khi đi công tác, chỉ có thể cho bọn hắn ngồi khoang thương gia." Diệp Gia Diễn bật máy tính lên, nhàn nhạt hỏi, "Còn có cái gì vấn đề gì sao?"
". . . . . . Không có." Giang Ly Ly lắc đầu như trống lúc lắc, ra hiệu Diệp Gia Diễn, "Anh mau lên."
Chuyện vé máy bay, đủ để tưởng tượng Diệp Gia Diễn bình thường ở chung với Trang Nhã Nghiên như thế nào —— Hắn quá cứng nhắc, hẳn là tuyệt đối không cho Trang Nhã Nghiên một chút lãng mạn nào.
Trang Nhã Nghiên có thể làm sao đây?
Đương nhiên là chịu đựng a!
Yêu đương cùng với Diệp Gia Diễn. . . . . . Thật quá đáng thương!
Ăn bữa tối, không bao lâu, máy bay đáp xuống thành phố S.
Ra sân bay, Giang Ly Ly mới phát hiện thành phố S cũng hạ nhiệt độ, cô xoa xoa đôi bàn tay, vội tiến vào trong xe.
Trên đường hơi tắc nghẽn xe, xe đi một chút lại ngừng, giống như đường về nhà dài dằng dặc.
Khi đi được nửa đường, Giang Ly Ly nhận được tin nhắn của Kim Du.
Kim Du gửi đến mấy ảnh áo khoác, nhờ cô tham khảo một chút.
Cô chọn một chiếc áo phối hợp tương đối tốt với quần áo, màu sắc cùng kiểu dáng cũng tương đối thích hợp với Kim Du, nói với cô ấy nếu như không quyết định chắc chắn được, mua cái này tuyệt đối sẽ dễ phối hơn.
Một phút sau, Kim Du gửi cho cô một ảnh chụp màn hình đơn đặt hàng, nói: "Mình suy nghĩ rất lâu, quyết định đến hỏi cậu, quả nhiên là sự lựa chọn đúng đắn!"
Giang Ly Ly cười cười, cất điện thoại, nhìn ra phía ngoài ——
Loại cảm giác được tín nhiệm này, thật tốt!
Thật trùng hợp, Diệp Gia Diễn thoáng thấy nụ cười thoáng qua trên khóe môi Giang Ly Ly, nội tâm của hắn xuất hiện một nghi vấn ——
Giang Ly Ly đang cùng ai nói chuyện phiếm?
Hai người về đến nhà, đã là mười giờ rồi.
Bàn trà phòng khách có lưu tờ giấy của dì Trương, nói là bà có làm chút mì hoành thánh đặt ở trong tủ lạnh, cô và Diệp Gia Diễn sau khi trở về cảm thấy đói có thể hâm lại mà ăn.
Dì Trương nấu mì hoành thánh đó là ngon nhất, cả nước súp sau khi nấu cũng rất ngon.
"Tôi muốn ăn!" Giang Ly Ly lung lay tờ giấy trên tay, hỏi Diệp Gia Diễn, "Anh không ăn?" Cô nhớ là Diệp Gia Diễn không ăn đêm.
Sự thật chứng minh, con người cũng có lúc khác thường.
"Ai nói với cô là tôi không ăn?" Diệp Gia Diễn trực tiếp phản bác lại Giang Ly Ly, "Làm xong thì gọi tôi." Nói xong đi thẳng lên lầu.
". . . . . ." Giang Ly Ly vẻ mặt bị khinh người.
Nếu như nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, vậy lòng Diệp Gia Diễn chính là kim ở Thái Bình Dương!
Mặc kệ thế nào, tâm tình hưởng thụ đồ ăn của Giang Ly Ly cũng không bị ảnh hưởng, cô nấu hai bát mì hoành thánh xong, sau đó nhắn một tin cho Diệp Gia Diễn:
"Xuống đây."
Lần đầu tiên Diệp Gia Diễn nhận được tin nhắn "Không khách khí" như thế, nhưng vẫn xuống lầu.
Người giúp việc đều tan việc, lầu một rất yên tĩnh, chỉ có phòng khách và phòng ăn đèn sáng, đều là tông màu ấm.
Ánh đèn làm phòng ăn hơi nóng, mùi đồ ăn cũng loáng thoáng thổi qua đến, không gian to như vậy, đang thời tiết mùa đông nhưng bên trong không có lạnh lẽo chút nào, chỉ có ấm áp.
Diệp Gia Diễn ánh mắt không tự giác nhìn về phía Giang Ly Ly ——
Cô có lẽ là rất đói, cúi đầu đang uống canh mì hoành thánh, trước mặt là máy tính bảng, đến gần có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng Anh.
Diệp Gia Diễn ngồi xuống, cầm lấy đũa và thìa, thuận miệng hỏi: "Cô đang xem cái gì vậy?"
Giang Ly Ly không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình iPad: "Phim Mỹ."
". . . . . ."
"《 Trí mạng nữ nhân 》." Giang Ly Ly cười tủm tỉm nhìn Diệp Gia Diễn, "Gần đây đang rất hot, anh có nghe nói chưa?"
"Không có." Diệp Gia Diễn hỏi, "Nói về cái gì?"
"Kể chuyện ba người phụ nữ giết chồng" Giang Ly Ly cười đến cả người vô hại, nhìn tựa như là đơn thuần muốn giới thiệu cho Diệp Gia Diễn bộ phim này, "A, chuyện ba người xảy ra ở cùng một nhà, ba người người phụ nữ này theo thứ tự là chủ nhân của ba căn phòng!"
Lực chú ý của Diệp Gia Diễn đều ở câu nói đầu tiên Giang Ly Ly, ngẩng đầu một cái, liền đối đầu với ánh mắt hưng phấn của cô.
Hắn cảm thấy hơi lạnh sống lưng nhưng không thể giải thích được, nhàn nhạt nói: "Tôi không hứng thú."
"Ờ." Giang Ly Ly gật đầu, "Anh không hứng thú là tốt nhất, bộ phim này không thân thiện với đàn ông, đặc biệt là những người vượt quá giới hạn!"
". . . . . ."
Diệp Gia Diễn híp mắt, còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại liền vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ "Trang thư ký".
Hắn cầm điện thoại di động lên, đi đến phòng khách nghe điện thoại, toàn bộ quá trình đều hạ giọng trò chuyện với Trang Nhã Nghiên.
Giang Ly Ly biết người gọi điện thoại cho Diệp Gia Diễn là Trang Nhã Nghiên, nhưng nghe không rõ Diệp Gia Diễn và cô ta nói chuyện gì.
Nhìn xem bóng lưng Diệp Gia Diễn, khóe môi hiện lên ý cười, ngón tay trên iPad Tại di chuyển một chút, đem âm thanh mở nhỏ lại ——