Mạc Tuệ theo bản năng nhìn về phía An An.
Đứa trẻ với làn da trắng như tuyết, mặc bộ váy màu hồng nhạt, lộ ra cánh tay trắng trẻo mập mạp, thoạt nhìn-----ăn rất tốt.
Thầy cô ở cô nhi viện buộc cho cô bé hai bím tóc nhỏ, phối với kẹp tóc cùng màu, mái tóc mềm mại hơi hơi vàng, làm cho khuôn mặt nhỏ càng trắng.
Vóc dáng cô bé nho nhỏ, trong đám người gần như bị bao phủ, gót chân hơi kiễng lên, nhìn qua trông đang cố hết sức nhìn về phía mình, đôi mắt đen thanh triệt chớp chớp.
Đồng thời, sự chú ý của cô bé cũng bị Mạc Tuệ hấp dẫn.
Cô mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh xám, làn da trắng như tuyết, mái tóc màu hạt dẻ cột lại một cách tùy ý, rối tung trên đôi vai mảnh khảnh, có một ít còn rơi xuống giữa trán, nhẹ nhàng buông xuống ở trước mắt, ngăn lại một vài phần đôi mắt lạnh lùng.
Lớn lên ở cô nhi viện nên đứa bé có thể quan sát sắc mặt của người khác.
Trên khuôn mặt treo nụ cười lạnh lùng, tuy ngồi xổm xuống tìm dép lê cho cô bé, nhìn thì khách khí nhưng thật sự dì ấy một chút cũng không thích bé.
"Cô Mạc, đây là khách quý nhỏ nhà cô, cô bé tên là An An." Nhân viên công tác vội vàng giới thiệu, "An An, mau kêu mẹ đi."
Nụ cười của Mạc Tuệ một chút cũng không thay đổi nhưng hành động lại dừng một chút.
Cô không hi vọng đứa trẻ trước mặt gọi cô là mẹ.
"Cháu bao nhiêu tuổi?" Mạc Tuệ lảng tránh đề tài vừa rồi, lạnh lùng hỏi.
An An do dự đã lâu, đưa ra bốn ngón tay: "Con 4 tuổi."
Giọng nói vang lên, cô liền không lên tiếng.
Dì này không thích bé, cô bé cũng không gọi cô là mẹ.
Nhân viên công tác thấy thế, có chút lo lắng.
Đứa nhỏ này, tại sao lại không biết gì hết vậy!
Ban đầu, tổ chương trình còn muốn phỏng vấn chồng Mạc Tuệ, rốt cuộc cũng là cho khán giả xem. Nhưng ai ngờ, Mạc Tuệ nói anh ta đã đi công tác, ba ngày tới sẽ không trở về. Một khi đã như vậy, tổ chương trình liền không ở lại lâu, sau khi lắp xong camera liền rời đi.
Chờ đến khi mọi người đều đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Mạc Tuệ không biết nên ở cùng đứa bé như thế nào, chỉ vào ghế sô pha, vừa muốn mở miệng, lại thấy An An "vèo" một cái chạy đến cái lều nhỏ được trang trí bên cạnh máy quay phim.
Bên đó có một cái ghế, đứa bé ngồi ổn định, vững chắc, hình ảnh vô cùng hài hòa.
Chỉ là trên gương mặt nhiều thịt của cô bé có một đôi mắt đang nghiêm túc đánh giá mình, trong đó còn mang theo chút cảnh giác, sợ sệt.
Mạc Tuệ dù sao cũng là người lớn, sao có thể so đo không ngừng với một đứa bé chứ.
Tuy rằng cô cũng không muốn tham gia chương trình này, nhưng nếu như đã kí hợp đồng thì cũng chỉ có thể chuyên nghiệp một tí.
Tốt xấu gì cũng đem tiết mục này quay xong, chỉ 15 ngày mà thôi.
Mạc Tuệ lấy ra thẻ nhiệm vụ mà tổ chương trình trước khi đi đã để lại, mở ra xem rồi đưa cho An An: "Xem nhiệm vụ của con một chút."
An An nhìn từ xa, cằm nhỏ nhẹ nhàng nâng lên, tò mò mà xem xét thẻ nhiệm vụ trong tay Mạc Tuệ.
Lần này không phối hợp sao?
Đôi mi tinh xảo của Mạc Tuệ hơi nhướng lên.
"Chúng ta đều không quen nhau, Không có chủ đề để nói chuyện là rất bình thường."
"Nhưng dì có thể cam đoan với con, dì không phải người xấu."
Mạc Tuệ khó có được một lần nói nhiều như vậy, dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở dài, lại lần nữa nhìn về phía An An: "Hiện tại giờ con có thể thực hiện được thẻ nhiệm vụ rồi chứ?"
An An nghiêng đầu, nghe cô nói hết lời này đến lời khác.
Cuối cùng, đứa trẻ nhẹ nhàng nói: "Con không biết chữ."
Mạc Tuệ:..........
[ Ha ha ha ha, quả thật là ông nói gà bà nói vịt. Muốn nói chuyện dỗ trẻ ai lại đi giảng đạo lý lớn thế này. Xem ra ảnh hậu thật sự không biết sống chung với trẻ con rồi ]
Tuy nhiên tiết mục này cũng có mục đích đấy chứ, dạy cho cha mẹ cách nuôi dưỡng con cái thế nào. Dạo này tui hay nghe người ta nói người lớn lần đầu tiên làm cha mẹ, nhưng lần nào họ làm sai cũng lấy câu này ra bao che. Nghe mà cứ thấy có chỗ nào đó không đúng. Bây giờ tham gia chương trình làm cha mẹ thực tập trước, sau này sinh con rồi có thể làm tốt hơn.]
[Cũng có câu nữa là: muốn trở thành cha mẹ phải vượt qua bài kiểm tra, chương trình này tương đương với một cuộc thi trá hình nhỉ?]
[ Nhưng cái này có tính là coi khách quý nhỏ trở thành chuột bạch thí nghiệm không? Tôi nghe thân thế của những bạn nhỏ này rồi, rất đáng thương...]
Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn mà đã có cư dân mạng đào ra thân thế của An An.
Biết được đây cô bé lớn lên từ cô nhi viện, từ nhỏ không cha không mẹ, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức đau lòng.
Nhiều đứa trẻ đáng yêu như vậy, gia đình lại tàn nhẫn như thế nào mà bỏ rơi chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, khán giả đều hi vọng Mạc Tuệ có thể bỏ cái tôi ảnh hậu của mình xuống.
Mặc kệ có thể dạy dỗ đứa bé hay không, tốt xấu thì ít nhất tại đây, trong vòng 15 ngày ngắn ngủi có thể đối với đứa bé ấm áp, yêu thương một tí.
..............
Mạc Tuệ nhìn An An một lúc lâu, xác định đứa trẻ không phải vì không làm thân được với mình mới cố ý nói vậy, thua cuộc đi tới.
" Lại đây để cô đọc cho nghe." Cô vẫy tay kêu An An đi tới.
Lúc này bạn nhỏ nghe lời, bước chân ngắn nhỏ "Lạch cạch lạch cạch" đi tới bên cạnh Mạc Tuệ, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào thẻ nhiệm vụ.
Từ góc độ của Mạc Tuệ, vừa lúc có thể thấy đứa nhỏ dán lại đây.
Lông mi của đứa nhỏ thật dài, lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt non nớt tràn ngập mê mang.
Tại sao lại không đọc?
"Nhiệm vụ ngày đầu tiên---------" Mạc Tuệ duy trì khoảng cách với cô bé, ngồi thẳng tắp như cũ, thì thầm, "Nhiệm vụ một: hai mẹ con cùng nhau ngồi xem một quyển sách tranh, nhiệm vụ hai: cùng nhau làm một bữa cơm chiều."
Giọng nói Mạc Tuệ mềm mại nhẹ nhàng đúng như chất giọng trong chương trình "Mẹ Cam kể chuyện cổ tích" hay chiếu ở cô nhi viện trước lúc ngủ trưa, rât êm tai.
An An nghiêm túc lắng nghe, tay nhỏ không nhịn được sờ lên khuôn mặt, không có gì ngoại trừ thịt.
................
Đứa trẻ có bệnh hay quên rất nặng.
Sau khi Mạc Tuệ đọc xong thẻ nhiệm vụ. An An lại nghĩ tới chương trình Mẹ Cam, vì thế cô bé đã quên Mạc Tuệ đã lạnh lùng ngay từ lúc đầu, theo bản năng đôi với ảnh hậu thêm gần gũi.
Sách tranh đã được tổ tiết mục chuẩn bị từ trước, một lớn một nhỏ cầm sách bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ.
Quyển sách có tên là 《 ta từ đâu tới đây 》, Mạc Tuệ lật xem đại khái nội dung quyển sách, bên trong là câu chuyện của một cậu bé hỏi mẹ mình đến từ đâu
An An ở cô nhi viện cũng thường xuyên nghe kể chuyện, nhưng đều là chương trình trên TV, thầy sinh hoạt cho dù có cẩn thận, cũng không có khả năng quan tâm nhiều đến bọn trẻ. Bởi vậy nên vào lúc này, cô bé hào hứng mong đợi Mạc Tuệ kể chuyện.
Ngón tay Mạc Tuệ trắng nõn, mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua từng trang sách, một chữ lại một chữ bình tĩnh mà đọc. Tuy một chút cũng không nghe đứa bé nói chuyện liền cất cao giọng điệu khoa trương nhưng đứa trẻ vẫn say mê nghe như cũ.
Dần dần, hai người đều gần gũi với nhau hơn.
An An nhỏ giọng hỏi: "Dì ơi, sinh em bé rất đau sao?"
"Đau."
"Đau như mất đi nửa cái mạng, cho dù chú trọng hình tượng của mình thì trong phòng sinh cũng sẽ thật thố mà thét chói tai và khóc rống."
"An An không ngoan, làm cho mẹ bị đau cho nên sinh xong mới tức giận đem vứt bỏ con?"
An An lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi, chỉ là càng nói, giọng nói càng thấp, giống như còn có chút nghẹn ngào, cúi thấp đầu xuống.
Giọng nói mềm mại của cô bé đã đem sự chú ý của Mạc Tuệ dừng trên khuôn mặt bé.
Rõ ràng là một câu nói làm người khác không khỏi chua xót nhưng khi An An nói ra, lại giống như một ngày ăn cơm ba bữa, là một chuyện bình thường, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, chứa đầy sự tò mò.
Mạc Tuệ: "Không có người mẹ nào sẽ bởi vì sinh con quá đau đến nỗi tức giận mà bỏ rơi đứa bé."
An An nghiêng đầu nghe, đáy mắt chứa đầy sự cẩn thận, dè dặt giờ đã dần dần được thay thế bởi sư hứng khởi, sáng ngời.
Cuối cùng, cô bé thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực nhỏ của bé.
Thì ra không phải bởi vì An An quá nghịch ngợm, ở trong bụng mẹ lăn lộn quá lợi hạ, mới bị vứt bỏ.
Cứ như vậy, bé liền an tâm rồi!
Giờ phút này, trong phòng phát sóng trực tiếp, khan giả thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có trời mới biết bọn họ sợ Mạc Tuệ vì đối xử quá lạnh lùng, có lệ ứng phó với đứa nhỏ này.
[ Đối với đứa bé loài người ở trước mặt, người lạnh lùng cỡ nào cũng sẽ bị dao động!]
[ Đứa bé ngoan ngoãn như vậy, cũng sẽ lo lắng bởi vì mình không đủ ngoan mới bị vứt bỏ sao? Làm người khác quá đau lòng.]
[ Mạc Tuệ tuy rằng lạnh lùng nhưng đối với đứa trẻ vẫn còn có tính kiên nhẫn. ]
[ Cái này mà gọi là kiên nhẫn á? Có phải đám fans các người bị pua* không vậy, ngôi sao lớn chỉ tùy tiện nói hai câu mà cũng có thể khen đến nỗi nở hoa được nhỉ.]
* Pua: Fan circle PUA ám chỉ hành vi theo đuổi ngôi sao điên cuồng, tương tự như PUA nhân danh tình yêu, khiến một người dần đánh mất lý trí và dành mọi thứ cho một thần tượng duy nhất. Ở đây có nghĩa là cuồng thần tượng
Có Mạc Tuệ ở đâu, ở đó liền có nhiệt độ cùng tranh luận, phòng phát sóng trực tiếp rất nhanh liền hỗn loạn.
Đại chiến với anti-fan cùng với phần lớn quần chúng ăn dưa đã làm cho phòng phát sóng của Mạc Tuệ ngày càng nóng lên.
Đương nhiên, cũng sẽ có người xem tới phòng phát trực tiếp để xem giải trí hàng ngày cũng bị phòng phát sóng khói đạn mịt mù mà thoát ra, đi đến phòng phát sóng bên cạnh.
Phòng phát sóng trực tiếp cách vách là của ngôi sao ca nhạc Khương Lâm và ca sĩ show tuyển tú* Tần Phong chăm sóc một cậu nhóc hoạt bát, hai khẩu tử* đều là lão hồ ly, xào ân ái thân thiết quá mãnh liệt, nhàm chán, lôi kéo thằng bé vào cứ như con ruột mình.
*Show tuyển tú: là chương trình đào tạo ra các nhóm nhạc chờ debut, như các chương trình sáng tạo doanh, thanh xuân có bạn,...
*Khẩu tử: có thể là bạn đời (nói với người khác về vợ hoặc chồng của mình).
Mà nhóm khác thì còn chán hơn, nghe nói khách quỷ nhỏ ở đó được nhà đầu tư nhét vào, bị chiều hư, không vui là hét lên, hai vợ chồng không có cách nào với con nhóc, đành phải thành thật ngồi dỗ dành.
Nếu so sánh thì vẫn là phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Tuệ càng thú vị hơn.
Khan giả đi ra ngoài một chuyến không bao lâu đã quay trở lại, căn bản sau khi làn đạn bị quản lý, phòng phát sóng rốt cuộc cũng bình yên, khan giả cũng bình thản hơn không ít,
Chỉ là trên màn hình, sau khi vất vả đọc truyện đã gần nhau hơn, nhưng sau vài phút một lớn một nhỏ không có việc gì làm lại lâm vào xấu hổ trầm mặc.
Khan giả bị bộ dáng ăn mệt của ảnh hậu chọc cười, nhịn không được, trong làn đạn viết toàn "ha ha ha"
[ Tiếp theo là phận đoạn gì?]
[ Hình như là nấu cơm á, Mạc Tuệ thực sự sẽ nấu cơm sao? Ngày thường đều có trợ lý đi theo làm giúp, chắc là cô ấy đến rửa rau cũng không biết.]
[ Đứa bé này cũng thật đáng thương, gặp phải người mẹ thực tập như vậy, đừng nói cuối cùng vẫn là đứa nhỏ nấu cơm cho cô ta đấy nhé.]
Trên màn hình là cả làn bão bình luận, nhưng mà Mạc Tuệ không biết.
Cô đứng lên đi vào phòng bếp, đối với An An nói: "Buổi tối con muốn ăn cái gì?"
An An suy nghĩ: "Canh xương xườn được không?"
"Dì không biết."
"Vậy trứng xào cà chua được không?" An An lại nhỏ giọng hỏi.
Mạc Tuệ cầm một cái trứng gà, lại nhìn thoáng qua cà chua, một lần nữa đem trứng gà thả lại: "Dì cũng không biết."
An An có điểm ảo não.
Bé không thích gây phiền toái cho người lớn.
Thấy đứa trẻ rũ mi mắt xuống, Mạc Tuệ đóng cửa tủ lạnh lại, thuận miệng giải thích: " Thường ngày dì chỉ ăn salad. Chắc con không biết ăn--------"
" Được á." An An không hè nghĩ ngợi, lập tức ngẩng đầu.
Nhìn con ngươi sáng lấp lánh cùng nụ cười lấy lòng của đứa bé, Mạc Tuệ ngạc nhiên một chút.
Theo bản năng chi phối, dì lại một lần nữa lấy ra trứng gà cùng cà chua.
Thử xem đi.
Cũng không nên để đứa trẻ ăn salad lạnh như băng.