An An đã được 4 tuổi rồi, lớn đến vậy mới gọi ai đó là mẹ.
Không có một đứa trẻ nào không cần mẹ cả, An An cũng vậy, đây là hy vọng nhỏ nhoi sâu trong nội tâm cô bé.
Bây giờ, giấc mộng ấy đã trở thành sự thật rồi!
Cho dù không phải là mẹ ruột cũng không quan trọng nữa.
An An cực kỳ phấn khích, so với ăn kẹo, chơi cầu trượt hay là thầy cô ở cô nhi viện quên mất thời gian xem TV, để bọn nhóc xem nhiều hơn năm phút thì lúc này càng vui hơn.
"Mẹ..."
Giống như không thể tin được, cô nhóc lại nhấp miệng nhỏ, nhẹ nhàng gọi.
Mạc Tuệ nhìn bộ dáng cẩn thận lại vui mừng của bé.
Năm ngoái, lúc gặp bác sĩ tâm lý, là bởi vì cô ý thức được bản thân không khống chế được cảm xúc, mỗi ngày giống như bị lún sâu trong bùn lầy, sẽ không vì ai mà vui vẻ, buồn bã.
Làm một diễn viên, nếu không thể hòa vào cảm xúc bên trong của nhân vật là cực kỳ nguy hiểm. Bởi vậy, cô cũng muốn tiếp nhận trị liệu nhưng không hiệu quả.
Lâu dần, Mạc Tuệ từ bỏ, không diễn được thì không làm nữa, lấy địa vị bây giờ, cũng không cần miễn cưỡng bản thân.
Cô bắt đầu thích ứng với khuôn mặt không cảm xúc.
Nhưng ai ngờ, sau khi gặp được An An, nội tâm lại có sự chuyển biến.
Nếu vào năm ngày trước, có người nói với cô, sẽ để một đứa bé gọi bản thân là "mẹ", nhất định cô sẽ không tin.
Nhưng hiện tại, tất cả lại xảy ra một cách tự nhiên.
[ Đau lòng cho An An quá đi, hy vọng sau này sẽ có người đối tốt với cô bé. Nếu có thể làm bảo bối của một gia đình thì tốt rồi, chỉ là cái này lại không đúng với hiện thực tàn khốc.]
[ Lúc An An gọi "mẹ", Mạc Tuệ liền nói "ai", thời điểm đáp lại, giọng nói của cô ấy cực kỳ dịu dàng, làm tui muốn khóc rồi.]
[ Tui là fans lâu năm của Mạc Tuệ, debut lâu như vậy, cũng từng hợp tác với nhiều diễn viên nhí trong phim nhưng ngoài đời, cô ấy chưa từng để tâm tới đứa trẻ nào cả, trên cơ bản, sau khi đạo diễn kêu cắt thì liền đi nghỉ ngơi.]
[ Cho nên, có phải Mạc Tuệ đang diễn đúng không? Biết mọi người muốn xem cái gì nên cố ý...]
[ Lầu trên không cần thêu dệt thuyết âm mưu, vành mắt Mạc Tuệ đã đỏ hết rồi, sao có thể là diễn được chứ!]
Mặt khác tổ chương trình cùng các khách quý cũng không chú ý tới một màn diễn ra vừa rồi.
Nguyễn Tình Tình dắt tay Kỳ Kỳ, ngồi xổm xuống, nói thì thâm bên tai cô bé một câu.
Kỳ Kỳ chớp đôi mắt, kinh ngạc nói: "Có thật không mẹ?"
"Đương nhiên là sự thật rồi." Nguyễn Tình Tình cười dịu dàng, đưa tay lên môi làm động tác "xuỵt": "Phải giữ bí mật nha."
Đôi mắt Kỳ Kỳ liền sáng lên, dùng sức gật đầu.
"Lúc thấy Kỳ Kỳ đang biểu diễn, bọn họ liên lạc bảo bởi vì bảo bối của chúng ta có nhiều tài năng nên khá hài lòng, có ý định hợp tác." Nguyễn Tình Tình nói.
Đó là quảng cáo pho mát, nghe nói muốn tình bé gái dễ thương chụp hình với mẹ của mình.
Buổi quảng cáo có độ phổ biến cao như vậy, đối với Kỳ Kỳ và Nguyễn Tình Tình mà nói là một tin tức rất tốt.
Rốt cuộc mấy tháng trước, Kỳ Kỳ cũng không nổi tiếng lắm, sinh hoạt của hai mẹ con cực kỳ khó khăn, con đường phát triển phủ đầy sương mù.
Vậy mà bây giờ, tất cả đều đang tốt dần.
Nhưng Nguyễn Tình Tình không nghĩ tới chính là bản thân vừa đến nhà, chuông điện thoại đã vang lên.
Là người đại diện gọi tới.
Cô ta cũng chỉ là một diễn viên tuyến mười tám nên phải cùng chung một người đại diện.
"Chị Oánh." Nguyễn Tình Tình hào hứng nghe điện thoại "Là quảng cáo đã được ký rồi sao? Khi nào quay chụp? Em phải xin tổ chương trình nghỉ một ngày."
"Chị đang muốn thông báo với em một tin không tốt đây. Vốn dĩ quảng cáo đã quyết định là em rồi, bọn chị đang bàn chi tiết hợp đồng. Nhưng vài phút trước, video Mạc Tuệ cùng với con gái thực tập đã lên hot search. Phía bên quảng cáo liền dao động, muốn liên hệ với đội ngũ của Mạc Tuệ."
Khóe môi tươi cười của Nguyễn Tình Tình cứng lại.
Nghe xong cuộc gọi, tay cô ta run rẩy tìm hot search của An An và Mạc Tuệ.
Trong video, khuôn mặt nhỏ An An treo một nụ cười tươi tắn.
Cô bé lo lắng Mạc Tuệ sẽ không cho gọi nữa, một lần rồi lại một lần kêu "mẹ".
Khi hô lên, khuôn mặt cô bé hồng hồng, nghe mẹ đáp lại, thở ra một hơi.
Cô nhóc trắng như tuyết, mỗi một động tác đều cực kỳ sinh động, bộ ngực nhỏ phập phồng cực kỳ đáng yêu.
Mà ảnh hậu, căn bản mọi người đều cho rằng cô kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng ai ngờ, khi đối mặt với đứa nhỏ này lại phá lệ khoan dung.
Mạc Tuệ cũng không quá nhiệt tình, nhưng ánh mắt thương tiếc, yêu thương sớm đã bán đứng cô.
Đoạn video này bị account marketing tung ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, số người xem và chia sẻ ngày càng cao.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Tình Tình! Mạc Tuệ không có hứng thú với quảng cáo này, thật tốt quá!!!"
Đột nhiên không phòng ngừa, Nguyễn Tình Tình đã bị tin tức tốt này làm cho ngây người.
"Người đại diện của cô ấy trực tiếp từ chối, nói nhãn hiệu này không thích hợp với Mạc Tuệ. Lúc nãy, chị thật ngu ngốc, ngày thường Mạc Tuệ đều quay những nhãn hiệu xa xỉ, sao lại có thể tự hạ giá trị bản thân đi chụp quảng cáo pho mát chứ? Dù sao cũng chỉ là sợ bóng sợ gió* một lúc, bên này chị lại đi tranh thủ nữa, chắc quảng cáo sẽ chọn em."
*Sợ bóng sợ gió: Sợ vô lý, sợ những điều không đáng sợ.
Cúp điện thoại, Nguyễn Tình Tình tự cười giễu.
Cô cũng chỉ là sự lựa chọn thay thế của quảng cáo mà thôi.
...
Mạc Tuệ mang theo An An về nhà.
Buối chiều, ánh mặt trời vẫn còn rất nóng, cô cầm ô che nắng nghiên sang bên cạnh che cho cô nhóc.
Dọc theo đường đi, An An cực kỳ hưng phấn so với ngày thường, đôi chân nhỏ nhảy nhót tung tăng, thương xuyên gọi mẹ.
Vì không muốn tổn thương tâm trạng vui vẻ của nhóc con, Mạc Tuệ luôn đáp lại.
Cô cho rằng bản thân sẽ không kiên nhẫn, nhưng thực tế, cho đến khi thang máy lên đến tầng 17, cửa chung cư mở ra, chân mày vẫn giãn ra như cũ.
Giọng cô nhóc mềm mại, dễ thương, thật sự rất êm tai.
Đây là ngày An An vui nhất kể từ khi tham gia gameshow, đến buổi tối khi lên giường ôm gấu bông mà miệng vẫn treo nụ cười mỉm ngọt ngào.
Sau khi cô bé ngủ, Mạc Tuệ mở cửa phòng đi vào.
Căn phòng trẻ em bố trí ấm áp, nhưng vẫn còn một bí mật nhỏ.
Đèn trong phòng tắt hết, trên trần nhà sẽ xuất hiện ánh sáng của ngôi sao nhỏ dỗ đứa trẻ đi vào giấc ngủ.
Thật ấm áp.
Bác sĩ Lâm khuyên cô nên quý trọng hiện tại, nếm thử sự tốt đẹp trong sinh hoạt hằng ngày.
Cái này cũng chính là một phần trong đó.
Mạc Tuệ ngồi xổm xuống, giúp An An tém góc chăn.
"Ngày mai dẫn An An đi công viên chơi, cho con vui vẻ được không?"
Nhóc con nằm trong ổ chăn không biết có nghe thấy hay không, chép miệng nhỏ, nói mớ: "Rất tốt nha..."
Những ngón tay mảnh khảnh chọc vào khuôn mặt An An.
Nghĩ lại thì đâu ai trêu chọc trẻ con vụng về như vậy rồi rụt ngón tay về.
Ra khỏi phòng, bước chân của Mạc Tuệ trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, lấy điện thoại từ trong túi ra, gõ tin nhắn.
"Không phải em đã đưa đơn ly hôn cho Cố Dịch Thành rồi sao?"
Trợ lý nhỏ lập tức gọi lại.
"Chị Mạc Tuệ, chị đừng làm em khó xử mà. Chị Ngô dặn dò kĩ càng, không cho chị đưa đơn ly hôn, còn nói là, chị rảnh rỗi thì tìm gì đó làm đi, đang yên đang lành, tại sao là ly hôn?"
Ý nói cô rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Đừng nói là vấn đề tính cảm, cho dù liên quan đến cá nhân Mạc Tuệ đều không cần pháp luật can luật can thiệp.
Cô không có giải thích: " Nếu em không đưa vậy thì để chị."
Lần này trợ lý nhỏ đã muốn khóc rồi.
Đại minh tinh tự mình đưa giấy ly hôn cho chồng, nếu bị chụp được, cả đoàn đội phải tốn rất nhiều công sức để giải quyết.
"Chị Mạc Tuệ, chị đừng đi, để em đưa cho."
...
Đơn ly hôn đã đưa.
Cả một đêm, Mạc Tuệ đều không nhận được cuộc điện thoại nào.
Đối với tính cách của mỗi người, bọn họ ai cũng kiêu ngạo.
Hai vợ chồng đều kiên cường như nhau, vốn dĩ rất khó để đi đến cuối đời.
Cuộc hôn nhân kéo dài một năm đã làm Mạc Tuệ nhận ra được một điều, kết hôn là quyết định ngu ngốc.
Chắc chắn anh ta cx nghĩ như vậy.
[ Chúc mọi người buổi sáng tốt lành! Một ngày mới lại bắt đầu rồi.]
[ Lại một ngày tới xem nhóc con.]
[ Lúc cô nhóc của chúng ta tỉnh lại thì dụi mắt, lầm bầm nói muốn đi công viên trò chơi.]
[ Công viên trò chơi sao? Rất chờ mong nha! Có thể để Chuột Mickey thực hiện ước nguyện của cô bé được không?]
Phần lớn khán giả của phòng phát sóng trực tiếp vào sáng sớm đều là fans thật, antifans thì rất ít.
Tương đồng với không khí nhẹ nhàng của phòng livestream chính là An An chạy từ trong phòng ra thúc giục Mạc Tuệ, vô cùng ấm áp.
Khán giả ngày hôm qua đau lòng cho An An, hôm nay lại thêm yêu thích nụ cười tươi như hoa của cô nhóc.
"Mẹ ơi, hôm nay chúng ta sẽ đi công viên giải trí sao?" An An nghiêng đầu, xác nhận lại một lần nữa.
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta đi công viên chơi." Mạc Tuệ nói: "Nhưng trước tiên phải ăn sáng đã."
Đứa trẻ tốt nào cũng đều ngoan ngoãn ăn sáng.
Đứa bé mềm mại gật đầu, im lặng ngồi chờ đồ ăn.
Mạc Tuệ nói muốn ăn sáng, giống như sẽ làm nhiều món, nhưng trên thực tế chỉ có hai cái sandwich mà thôi.
Khi chiên trứng gà, cô mở máy hút mùi*, âm thanh trong phòng bếp bỗng trở nên ồn ào.
*Máy hút mùi: là thiết bị nhà bếp có khả năng hút khói, khử mùi, tránh vấn đề ám mùi lên vật dụng.
Lúc này, tiếng chuông cuộc gọi video của điện thoại vang lên.
Hồi trước An An không biết sử dụng những vật dụng của chung cư nhưng qua hai ngày đã biết cách sử dụng thứ được gọi là "máy móc".
Tiếng chuông vang lên, lúc An An nhận cuộc gọi vừa khéo lại có người gõ cửa.
An An chạy "lạch bạch" đến: "Ai vậy?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên, đáp lại: " Cô bé, mở cửa cho chú."
Chuông cảnh báo trong lòng đứa trẻ vang lên.
Cái này không phải là đoạn kịch trong MV 《 thỏ con ngoan ngoãn 》mấy ngày trước sao?
Thỏ con trả lời, không mở không mở ta không mở, mẹ không trở về, ai tới cũng không mở.
Nhưng An An sao với thỏ con vẫn lễ phép hơn.
Bé nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ đang nấu cơm, chú là ai vậy?"
Ekip chương trình lo lắng khách quý quấy rầy người khác, bởi vậy đã che mặt người trên video.
Nhưng lúc này lại im lặng, cho thấy đối phương không biết trả lời vấn đề của đứa trẻ như thế nào.
[ An An không nên mở cửa cho hắn chứ?]
[ Tuy rằng giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng trực tiếp mở cửa nói chuyện, thật sự quá nguy hiểm.]
[ Tại sao cô bé lại còn nói chuyện với hắn chứ? Ý thức an toàn cần phải được nâng cao...]
Là nhân viên chuyển phát nhanh à? Hay giao cơm hộp? Là chủ nhà?
Cũng có thể là người xấu.
"Oa. Mẹ đang nấu cơm, nếu không nói lời nào thì cháu cúp đây."
Trải qua một ngày thích ứng và luyện tập, An An đã kêu "mẹ" vô cùng tự nhiên.
Bé lễ phép đợi một chút.
Xác định không có ai trả lời thì định cúp máy.
Cô nhóc muốn nhanh chóng ăn sáng rồi đến công viên chơi.
Nhưng ai ngờ, lúc bàn tay nhỏ An An sắp chạm đến nút ngắt điện thoại thì giọng nói dễ nghe đó lại vang lên bên tai.
"Chú là ba của con."