Dây mướp không dễ lấy, mất nhiều sức mới sai người lấy được. Chọn một ngày tốt trời trong nắng ấm, Lễ quý nhân của chúng ta xắn tay áo, tại một chỗ sáng sủa ở chân tường phía đông trồng một hàng dài. Chỉ trồng còn chưa được, dây mướp phải đợi leo nhiều năm, cũng không thể để nó leo trên đất, phải dựng giàn. Trong cung không ít vật trang trí tinh tế, muốn tìm được gậy trúc không dễ, còn phải đến Đăng khố (kho đèn) ở Tây Hoa môn lấy. Lồng đèn trong đăng khố muốn treo lên phải dùng cây, chỗ làm đèn khẳng định có nguyên liệu. Lễ quý nhân phái nha đầu đi làm việc, mình thì bưng ấm trà đứng dưới hành lang phơi nắng.
Vạn Tuế Gia đã đi bao lâu rồi? Nàng xòe năm ngón tay đếm từng ngón, phát hiện một bàn tay không đủ dùng. Nghe nói bây giờ đã đến Sơn Tây, trên đường thăm hỏi dân sinh, còn bớt thời giờ viết phong thư cho nàng. Thư không dài, ít ỏi vài nét bút, nhưng giữa những hàng chữ kia đều là tưởng niệm! Ngày đó Lễ quý nhân bưng mặt đọc thư, đọc xong rồi thở dài thườn thượt, nằm nhoài ra bàn trà thất thần. Bàn trà là gỗ lim chạm rỗng hoa văn long phượng, chuyên dùng để phục vụ nghệ thuật uống trà. Nàng nhớ Vạn Tuế Gia đến cào tim nạo phổi, nhớ lại câu “Tố Dĩ vợ ta” của hắn, lại nghĩ tới đám nữ nhân trong cung như hổ rình mồi kia, lúc ngẩng đầu lên trên mặt bàn trà đã đọng một vũng nước nhỏ. Nàng là người láu lỉnh như vậy, chịu ủy khuất cũng không đến mức, dù sao có Hoàng hậu ở đây, vị chủ tử kia vẫn thực tâm hướng về nàng. Nàng chỉ là nhớ hắn, nhớ vẻ trang nghiêm đĩnh đạc của hắn khi trước mặt người khác, nhớ trò đùa giỡn vô lại của hắn sau lưng người khác.
Lễ quý nhân đầu này có ái tình có ký gởi, người khác lại chẳng giống vậy. Đám chủ nhân thân kiêu thịt quý, cùng lắm thì cho chim ăn, nuôi chó mèo. Gặp ngày đẹp trời, tốp năm tốp ba cùng dạo ngự hoa viên, từ Thiên Thu đình dạo đến Vạn Xuân đình, đi tới đi lui cả thảy chỉ có nhiêu đó địa phương.
Mật quý phi ngồi trong đình ngắm cảnh, vị a ca kia của Ý tần xem chừng khó nuôi đây, thị vừa đi nhìn một cái, lúc này xuất ra một hơi thống khoái, cảm thấy còn sống thật không tệ.
Ánh mặt trời nhảy nhót, phiến đá trên con đường đi đã lâu như muốn thành tinh vậy, trên mặt đá thành ra rất trơn, đến mùa hè quả thực phản quang. Quý phi nheo mắt nhìn ra xa, hai cung trang mỹ nhân chầm chậm đi đến. Lại gần mới nhìn rõ, thì ra là Tịnh tần và Tuần quý nhân của Duyên Hi cung.
“Quý chủ nhân ở đây ư?” Hai người nhún người hành lễ, “Hôm nay trời đẹp, ngài có thời gian đi dạo bộ ạ?”
“Mới từ Cổ Hoa Hiên đi ra, bên kia sợ Ngũ a ca bị hứng gió, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín. Ta ở đó bức bối nửa ngày, bây giờ không vội trở về, trước muốn xem thử thùy ti hải đường trong vườn nở đến đâu rồi.” Quý phi quả là chỉ dưới một người, người khác đến gần, thị nể mặt đáp một câu đã là thể diện lắm rồi. Một tay đặt trên bàn đá, chán chường hỏi, “Các muội đang đi đâu đấy? Hòa muội muội ta đang muốn tìm muội đây, đến là khéo, cũng đỡ cho ta đặc biệt sai người đi mời muội.”
Nữ nhân trong cung đều rất có ánh mắt, Tuần quý nhân vừa nghe vậy liền biết bọn họ có lời muốn nói riêng, mình ở đây rất không thức thời, vội cung kính nói, “Vậy nhị vị trò chuyện đi, muội muốn đến Chung Túy Cung xem một chuyến, vậy cáo lui trước.”
Tịnh tần nhìn Tuần quý nhân đi xa mới xoay người lại, hướng quý phi cười nói, “Quý chủ nhân có chuyện phân phó, thần thiếp xin lắng tai nghe.”
Quý phi chỉ chỉ ghế đá kêu ngồi, chầm chậm nói, “Ta nghe nói cô bị người ta cho leo cây? Đã hẹn đến Cổ Nguyệt Hiên, sao nửa đường bỏ cuộc rồi?”
Nhắc đến chuyện này Tịnh tần liền tức giận, nha đầu họ Tố kia đúng là con quỷ xảo quyệt, muốn dụ ả ta phạm lỗi là không thể đủ. Ả giỏi tránh dữ tìm lành, tự cho là không lộ diện có thể bo bo giữ mình, nếu thật như vậy, đám người Thận Hình Tư chẳng lẽ là để bày trí? Thị bình ổn tâm khí, nóng vội ngược lại sẽ để người ta có cơ hội khống chế, thị lại không có con trai, đâu phải dùng tới cái cái kẻ hống hách như Mật quý phi này!
“Người ta không nể mặt, muội cũng chẳng còn cách nào. Vốn muốn lôi kéo ả ta một chút, cũng tiện thay quý chủ nhân để mắt đến ả ta, nào ngờ người ta phút cuối cùng bị bệnh, bảo nô tài bên dưới truyền lời nói không đến được…” thị bất đắc dĩ cười cười, “Cũng đúng, người ta đang đắc sủng, chơi cùng chúng ta sẽ làm giảm giá trị, thanh cao mới tỏ vẻ tôn quý mà!”
Quý phi hừ hừ cười, “Mạ vàng trên phân chó, tưởng mình là nguyên bảo thật à?” (nguyên bảo: thỏi vàng)
Tịnh tần hôm qua nghỉ trưa, trên gối đầu thêu hoa văn kim tuyến bị sứt chỉ, chẳng biết thế nào móc vào khuyên tai, kéo một bên tai bị đau, thấy tình thế có phần thông suốt rồi, hôm nay nói chuyện không ngừng sờ lỗ tai. Quý phi thấy thế không hài lòng lắm, “Thế nào? Lời ta nói không lọt tai?”
Tịnh tần sững người, vội nói, “Đâu có ạ, hôm qua muội suýt chút nữa bị kéo đứt lỗ tai, vết thương đại phát đó mà.”
Quý phi nhíu mày thoáng nhìn, chuyện tý tẹo như thế mà nói đến là dọa người, cũng mệt cho thị ta!
Tịnh tần biết thị bất mãn, vội ho khan nói lảng sang chuyện khác, “Ngài hôm nay đến chỗ Ý tần rồi ạ? Ngũ a ca giờ thế nào rồi?”
Quý phi vẻ mặt chẳng quan tâm, “Mười mấy ngự y thay phiên xem, vẫn là một vấn đề đó thôi. Khó nuôi lớn, cho dù có gắng sức kéo lớn rồi, có thể sống đến hai mươi hay không cũng khó mà nói. Ý tần nhân vật lợi hại như vậy, lại thua bởi đứa con, nửa ngây nửa dại đến là đáng thương.”
Tịnh tần cười qua loa, “Đều là mệnh, bản thân mệnh không tốt, oán ai? Hôm kia muội thấy Du phi dẫn Tứ a ca đi dạo, a ca được bọc trong tã lót lụa vàng, bụ bẫm kháu khỉnh khỏi nói đáng yêu chừng nào. Theo muội thấy, vẫn là phúc khí của quý chủ nhân mới khiến người ta trông mà thèm nóng mắt nhất đấy. Ngài cũng đã có con trai, tuy nói không ở bên người, nhớ thì lặng lẽ qua thăm một cái, ôm một cái. Ca nhi có tiền đồ, tương lai ngài cũng có chỗ dựa vào. Không giống như chúng muội, một mình cô độc, mỗi ngày cứ thế ngồi ăn rồi chờ chết.”
“Các cô còn trẻ, lại không phải sẽ không sinh được, buồn cái gì?” Quý phi trong lòng có đắc ý nho nhỏ, ngoài miệng lại giả bộ ngớ ngẩn.
Tịnh tần biết đạo lý trèo càng cao té càng đau, liên tục lắc đầu tố khổ, “Ngài xem sau này còn có phần chúng muội ư? Muội từng nói với ngài, từ lúc muội tiến cung, chỉ được lâm hạnh một lần, bảo muội mang thai kiểu gì? Muội thì nhìn rõ rồi, hậu cung này tương lai chính là thiên hạ của Lễ quý nhân. Ngài cũng đã thấy ghi chép của Kính Sự Phòng rồi đó, nói thế nào? Vạn Tuế Gia gần đây có từng truyền ai khác chưa? Hoàng hậu thì câm như hến, bản thân không còn dùng được, nam nhân lật thẻ bài của ai hoàn toàn không hỏi tới. Cô ta chỉ còn chờ trên trời rơi bánh xuống trúng mình, ai sinh con trai ôm cho cô ta nuôi, cô ta liền vạn sự đại cát rồi. Chúng muội thì sao? Chúng muội làm sao bây giờ? Nhìn cả thâm cung này, hiểu rõ sự tình nhất chỉ có ngài, cũng chỉ có ngài hiểu được nỗi khổ của chúng muội… nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chúng ta không nói ai khác mà nói Lễ quý nhân. Vạn Tuế Gia lúc này là xuống Giang Nam, chờ ngài ấy tháng ba trở về, ngài nhìn đi, trong cái khay bạc của Mã Lục Nhi kiểu gì chỉ còn sót lại cái thẻ bài của mình Tố Dĩ thôi. Ả ta tuổi còn xanh mơn mởn, vừa đụng một cái là có tin vui ngay ấy mà, sau sinh đứa bé ra lại nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, ngài ngẫm lại mà xem, đứa trẻ do Hoàng hậu nuôi lớn có thể giống như người ngoài sao? Mẹ đẻ lại đắc sủng, đến lúc đó lập thái tử xưng đế, hai cung cùng làm Hoàng thái hậu… còn đám Thái phi như chúng muội ấy à, thì đến viên tử ăn chay niệm Phật đi chứ sao!”
Lời này của Tịnh tần đã khơi lên sự khủng hoảng mà Quý phi chôn sâu trong đáy lòng mấy ngày liên tiếp, lúc không có người tự mình cân nhắc đã rất kinh hãi rồi, hiện tại từ trong miệng người khác đi ra, mức độ sợ hãi liền khuếch tán đến vô cùng lớn. Thị biết bản thân mình không phải người rộng lượng, tích oán cùng Hoàng hậu cũng sâu. Nhà họ Côn giỏi nhất giả vờ, ngoài mặt là người quân tử thiện lương, sau lưng tính toán nhỏ nhặt đến là vang dội. Đằng trước vài vị a ca ả không nuôi không phải bởi vì khác, chính là tưởng mình có thể sinh, cách một tầng bụng như cách một ngọn núi a, ả ta không hiếm lạ gì. Ai ngờ trước mắt bản thân về phương diện phòng the không nên thân, lại mắc bệnh về phụ khoa, bản thân cũng ý thức được cơ thể mình, mới gấp gáp muốn nhận nuôi con của người khác.
Tịnh tần thấy quý phi như lão tăng đã nhập định, biết tám phần đã thuyết phục được thị. Quay đầu nhìn bên ngoài, cất tiếng oanh vàng nói, “Quý chủ nhân, muội hỏi ngài một chuyện, ngài nói một nữ nhân không thể sinh đẻ, nam nhân còn có thể tốn tâm tư trên người cô ta sao?”
Việc này đáng tham thảo, tình yêu giữa nam nữ, xét đến cùng vẫn là phải có con. Có đứa nhỏ còn có sự gắn bó, cho dù nhà đế vương thân tình có mỏng cách mấy, nhân luân giữa phụ tử chung quy vẫn trốn không thoát. Quý phi nói, “Trên đời này có mấy nam nhân có thể thật lòng yêu một người cả đời? Mới đầu nói chuyện yêu đương còn nói qua được, thời gian dài, ta thấy không nhất định.”
“Vậy thì xong, kỳ thật trong mệnh có có con nối dõi hay không, cũng không nhất định phải xem ông trời.” Tịnh tần vỗ đầu gối chậm rãi nói, “Muội biết Hoàng hậu đối đãi Lễ quý nhân không tệ, trong phòng bếp nhỏ của thị mời một đầu bếp Mông Cổ chuyên làm sữa bò, cách hai ba ngày lại làm chút đồ ăn mới đưa cho Lễ quý nhân cùng hưởng…”
Quý phi trên mặt không gợn sóng, trong lòng lại khẽ động. Liếc mắt nhìn Tịnh tần một cái, rất nhanh rũ mắt xuống kéo kéo góc áo, “Hoàng hậu chủ tử quả nhiên biết quan tâm, bản thân đường đường là nhất quốc chi mẫu lại đi bợ đỡ một đứa cung phi hạ đẳng, chậc chậc, quả là phải ấm ức thay thị mà.”
Tịnh tần thấy thị chỉ đông đánh tây, chợt cảm thấy người này chậm lụt. Hai người không phải một lòng, rốt cuộc mỗi người đều có đắn đo của riêng mình, chuyện lớn chuyện nhỏ đều khó thành. Cũng mang theo chút ý tảng lờ, đứng lên chấm chấm mũi bâng quơ đáp, “Đúng vậy! Hàiz, ngồi lâu có chút lành lạnh rồi, quý chủ nhân ngài vẫn chưa hồi cung à? Muội ấy mà không chịu được rồi, xin kiếu vậy, muội phải đi trước một bước.”
Quý phi nói, “Ngươi đợi lát nữa, nếu đã đến đây, chúng ta cùng đến Khâm An điện bái Huyền Thiên thượng đế đi.”
Tịnh tần xoay người nhìn thị, đây là muốn cùng mình uống máu ăn thề sao? Bái Huyền Thiên thượng đế sẽ bị buộc chặt vào nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu? Thú thật cô ta thích ăn cua, lại không thích tay dính mùi tanh. Nhưng quý phi cũng là một chủ nhân “chưa thấy thỏ chưa phóng ưng”, nếu không cho thị ta chút cam kết, thị ta xử lý công việc chỉ sợ cũng khó mạnh tay.
Hai người một trước một sau vào Thiên Nhất môn, trước thắp hương khấu bái, cả hai ngoài miệng không nói, trong lòng lại biết tỏ nhau. Bái thần xong rồi chuyển tới trong hương đình bên cạnh, quý phi nói, “Lời ngươi vừa mới nói ta vậy mà vẫn để bụng đấy, đầu bếp chỗ ta có, làm điểm tâm gì đều tùy ý, chính là chẳng rõ ngươi nói ‘Không nhất định phải xem ông trời’ … Không xem ông trời, vậy xem ai?”
Dầu gì đã đến nước này, đưa đầu một đao rụt đầu cũng là một đao. Tịnh tần đáp, “Chỗ muội có một phương thuốc kỳ diệu, sẽ chẳng ai biết được. Chẳng qua quá tổn hại âm đức, không phải vạn bất đắc dĩ, quý chủ nhân vẫn không nên dùng thì hơn.”
Quý phi nhếch khóe miệng, “Lúc này nói chuyện đó làm gì? Ngươi yên tâm, đã là châu chấu trên cùng một sợi thừng, bất luận tốt xấu đều phải chiếu cố lẫn nhau. Phương thuốc kia của ngươi là cái gì? Chỉ cần khiến ả không thể mang thai, người khác cũng không phát hiện ra cái gì.”
Hai mắt Tịnh tần lóe lóe, chỉ nói, “Đó là một bài thuốc cũ, ban đầu đại phu nhân trong tộc không muốn thị thiếp bên dưới sanh con, bèn lấy thuốc bột thay nước rót cả vào, bảo đảm không chút sơ hở nào. Muội quay về tìm một chút, sau đó sẽ cho người đưa đến. Người thay ngài làm việc ngài phải lựa chọn cho kỹ, chuyện này rất lớn, can hệ đến tánh mạng người nhà đấy, ngài ngàn vạn lần phải lưu ý.” Nói xong đứng dậy thi lễ, đắp lên khuỷu tay của cung nữ thiếp thân thản nhiên mà đi.
Người bên cạnh Tịnh tần là nhà mẹ đẻ thỉnh chỉ đưa vào sau khi cô ta thăng tần vị, từ bé đã hầu hạ cô ta, tình cảm không thể so với bình thường. Đỡ cô ta đi ra ngoài thật xa mới thấp giọng hỏi, “Thuốc mà ban nãy chủ tử nói với quý chủ nhân, sao nô tỳ chưa từng nghe qua?”
Tịnh tần rũ mắt nói, “Không có thuốc đó.”
“Vậy ngài…”
Cô ta ung dung mỉm cười một cái, “Thuốc bột bọc trong giấy đều tương tự như nhau, con mắt “hoả nhãn kim tinh” nào nhận ra được nó là thạch tín hay là đường phèn? Chẳng lẽ để phân biệt mà nếm thử sao? Ai dám!”
Lời này vừa ra người khác liền hiểu, dạo trước không biết là người nào của ngự tiền tiết lộ phong thanh, đem tin tức cô ta “chỉ được ghi chép không hề thị tẩm” rêu rao, khiến cô ta mất hết thể diện. Tục ngữ có nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Có cơ hội mà không biết nắm chặt, đó chẳng phải đứa ngu thì cũng là kẻ phế nhân.
“Chẳng qua dược tính quá mạnh, chỉ sợ sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.”
“Ta biết.” Tịnh tần ngửa mặt nhìn khung trời bị tường cung xẻ thành một khối vuông vức, bình thản nói, “Dính một mạch rồi ngã xuống, sự tình có thể rất lớn, làm sao cũng phải cách một khoảng thời gian, chỉ xem thân thể ả ta thế nào. Ta chỉ lấy thuốc, chuyện kế tiếp liền xem Mật quý phi rồi. Thị ta tính tình nóng nảy, đầu óc ngược lại không tính là quá ngốc, có người nhẫn nại chỉ điểm thị, thị cũng là kẻ tiềm năng. Ngươi có biết cái gì gọi là một hòn đá ném trúng hai con chim không? Hoàng hậu thời gian này chỉnh đốn cung vụ, trấn an đám đằng ngự (phi tần) bên dưới, lại đắc tội với đám cung nữ thái giám vớ bở bên dưới. Diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi, đến lúc đó giậu đổ bìm leo, quý phi một lần nữa lên chưởng sự. Quý phi không nói sẽ hậu đãi ta, trong tay ta có cái chuôi này, ngoài kìm hãm lẫn nhau ra, kỳ thật cũng sẽ bắt bí được thị. Ngươi nói vụ mua bán này thế nào? Phiêu lưu tuy lớn, lại rất đáng được.” Thị nghiến răng, ánh mắt dữ tợn, “Cho dù ta không chiếm được ưu việt, nhưng xử lý được con tiện nhân Tố Dĩ kia, cũng đã giải mối hận trong lòng ta.”
Cung nữ trong lòng thất kinh, chủ tử đoan trang ôn nhã sớm đã không còn, Tử Cấm thành quả nhiên là cái chảo nhuộm, muốn sinh tồn phải không ngừng tính kế. Ném một tấm vải vào, trau chuốt kỹ càng, có thể lên làm long bào trên người Hoàng đế. Nếu nhuộm hư, thì đành phải vứt vào Sái tảo xử (chỗ tạp dịch) làm giẻ rách.