*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong noãn các có hơi nóng, vốn tưởng thỉnh an xong là có thể trở về, không ngờ Hoàng hậu muốn giữ lại dùng bữa. Tố Dĩ cảm thấy vã mồ hôi trán, cởi mũ thì sợ không tôn trọng, tình thế khó xử.
Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, cười nói, “Không có người ngoài, cởi khôn thu xuống đi!”
Lan Thảo đi lên hầu hạ, lấy lược bí cho nàng chải đầu, lại lui xuống. Tố Dĩ nhẹ nhõm rồi mới thở ra một hơi dài, ngại ngùng cười cười nói, “Nô tỳ thật đáng hổ thẹn, gần tối ra cửa không tiện, cũng không trang điểm kỹ càng.”
Mái tóc nàng đen dày, ở dưới ánh đèn trông rất đẹp, Hoàng hậu vuốt lên đuôi tóc sam của nàng, khoan dung nói, “Mang khôn thu không thất lễ, ngược lại là ta giữ muội lại dùng bữa làm rối loạn chương trình. Cũng không có gì, chúng ta không giống với người khác, thân càng thêm thân mà, ở chung cũng đừng câu nệ. Ta lớn hơn muội bốn tuổi, lại chung hầu một chồng, kỳ thật tựa như tỷ muội còn gì.”
Thấy Tố Dĩ thưa dạ tán thành, Hoàng hậu đón cái chén sứ thanh hoa từ trong tay cung nữ đưa cho nàng, tự mình cũng nâng qua một chén, mở nắp ra là sữa đặc chưng đường, liền cầm cái muỗng tráng men cẩn tơ chậm rãi múc ăn. Một đầu lại nói, “Hôm nay về nhà, a mã ngạch niết trong nhà khỏe không?”
Tố Dĩ hơi khom người nói, “Đều khỏe cả, tạ chủ tử quan tâm.”
Hoàng hậu gật gật đầu, “Ta nghe nói Ân Hựu cũng đến, thằng nhóc ngu ngốc đó, sau đó không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đúng là có xảy ra chút chuyện, đoạn hắn ôm Hoàng đế khóc lóc kể lể kia không dám nói cho Hoàng hậu, sợ cô ta giật mình, bèn nói, “Không có gì ạ, mọi chuyện đều rất ổn thỏa. Có uống một ít rượu, uống say rồi ngủ lại nhà chúng nô tỳ rồi ạ.”
Hoàng hậu biết tiểu Công gia trong lòng không phục, thế mới mượn rượu tiêu sầu. Cô ta cũng đau lòng, nhưng biết làm sao, trứng chọi đá. Nhà bọn họ căn cơ vốn cũng không vững chắc, đối nghịch với Hoàng đế, rõ ràng sẽ bị thua thiệt. Ân Hựu tuy hồ đồ, nhưng điểm ấy vẫn có biết. Cô ta cũng đã khuyên hắn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thiên hạ nữ nhân còn rất nhiều, đừng vì một người Tố Dĩ mà gây ảnh hưởng đến hòa khí anh em rể. Huống hồ giúp Hoàng đế cùng Tố Dĩ hoàn thành chuyện tốt này, đối với cô ta mà nói cũng có ích. Giữa cô ta và Hoàng đế dù sao cũng không có tình yêu, Tố Dĩ phân vị có thấp đến đâu, cũng không ngăn được sủng ái của Hoàng đế. Cho nên đối tốt với cô ta, kéo cô ta ở trên cùng một chiến tuyến chính là đã giữ được Hoàng đế. Chỉ là một Mật quý phi mà thôi, có gì đáng sợ?
“Ta chỉ sợ hắn gây chuyện, hắn đối với muội vẫn không bỏ xuống được…” Hoàng hậu thoáng khựng, rất nhanh dời đề tài. Giơ chén trong tay lên, “Sữa đặc này làm thật ngon, ta mới đổi một đầu bếp người Mông Cổ. Muội có biết “Đông hoa tỏa lục” của Trầm Thái Mâu không? Trong đó rất khen ngợi sữa bò đấy, nếu nói làm sữa bò, vẫn là người Mông Cổ mới có thể làm ra nguyên chất nguyên vị.”
“Trầm Thái Mâu đúng là một người ăn nhiều nhỉ.” Tố Dĩ cười phá lên, “Viết về sữa đặc, trà sữa, bánh sữa, khiến cho người ta thèm nhỏ nước dãi.”
“Đúng vậy.” Hoàng hậu không ngừng tán thành, “Ta sống trong cung nhàm chán, lại không có con cái chơi đùa. Trước kia Lão Phật Gia còn đây, sớm tối thỉnh an còn có chút chuyện làm, hiện tại rảnh rỗi, đành phải nghiên cứu mấy món ăn này giết thời gian. Đầu bếp kia tay nghề giỏi, dù sao ta cũng bảo hắn chuyên quản món ăn nhẹ, sau này dặn hắn làm hai phần, cũng nhân tiện ban thưởng chỗ muội một ít. Có đồ tốt thì cùng ăn, mọi người đều vui vẻ thôi.”
Tố Dĩ ngược lại ngượng ngùng, “Chủ tử yêu thương nô tỳ, nô tỳ không cách nào báo đáp a.”
“Ai cần muội báo đáp chứ? Trong cung lòng người khó dò, ta ngồi ở vị trí này càng cao thì càng lạnh, rất khó được tìm một người tri kỷ. Thân thể lại không tốt, không thể sinh dưỡng, đây cũng là khuyết điểm của ta, trên đời này dù sao cũng không có điều gì toàn vẹn tuyệt đối cả.” Cô ta vỗ lên tay Tố Dĩ, “Bây giờ chỉ trông cậy vào muội, muội có thể sớm mang long chủng, chúng ta cùng dạy dỗ nó, để nó bình an lớn lên, cũng đền bù vào khiếm khuyết không con của ta.”
Tim Tố Dĩ đánh thịch một cái, đế vương gia có suy tính lâu dài, thứ nhất sợ con cháu nuôi trong tay đàn bà trở nên yếu đuối, thứ hai kiêng kị mẫu bằng tử quý họa loạn triều cương. Hoàng tử có thể để lại cho mẹ đẻ nuôi, cả cung trừ Hoàng hậu ra, không ai có thể hưởng phần vinh hạnh đặc biệt này. Nói cách khác ngày nào đó nàng có con, cục cưng vừa chào đời là phải đưa cho người khác sao? Nàng trước đây không nghĩ xa như vậy, hôm nay nghe Hoàng hậu nói, mới phát hiện tiền đồ đáng lo như vậy. Trong lòng thoáng chốc sôi như chảo đun dầu, Hoàng hậu sắp xếp Lưu ma ma ở bên người nàng vốn không phải vì điều gì khác, mà là vì thời khắc lưu ý bụng của nàng, chờ tin nàng mang thai.
Quả nhiên không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, nàng âm thầm ghi nhớ, trên mặt lại cười như nở hoa, “Thực sự có ngày đó, cũng là phúc khí của ca nhi. Chẳng qua ôm cây đợi hoa, đói chết rất nhiều. Nếu chủ tử thật sự muốn con, xem trong nhóm thân vương nhà ai có cách cách mới sinh, trước tiên ôm về nuôi cũng có thể mà.”
Hoàng hậu xoay xoay hộ giáp, miệng toan mở lời, vừa quay đầu lại nhìn thấy cửa chánh điện đến một người, vội đứng dậy kêu một tiếng Vạn Tuế Gia.
Hoàng đế để hạ nhân hầu hạ cởi áo choàng, trên mũ nhung thiên nga cũng dính hạt tuyết, lấy xuống giũ, bọt nước văng đầy đất. Đổi giày mềm tiến vào cửa thuỳ hoa, thấy các nàng thi lễ, một tay nâng lên, cười hỏi Hoàng hậu, “Các nàng đang tán gẫu gì đó?”
“Chẳng có gì, tán gẫu chút việc nhà đó mà.” Hoàng hậu sai người dâng sữa nóng lên, ngó ra bên ngoài một cái thở dài, “Lại đổ tuyết nữa rồi, từ lúc nhập đông là không thấy ngưng gì cả.” Quay đầu lại trách Tinh Âm, “Ngươi làm ăn kiểu gì thế? Người trong cung mà chẳng có nhãn lực gì cả, Hoàng thượng đến sao không thông truyền?”
Hoàng đế ngồi xếp bằng trên giường ấm, hai tay bưng cái chén sứ nói, “Nàng đừng trách bọn họ, là trẫm không cho bọn họ thông truyền đấy, muốn nghe xem các nàng đang nói gì.”
Hoàng hậu rầy hắn, “Thế nào, Hoàng đế còn nghe lén vách tường? Sợ chúng thiếp nói xấu sau lưng ngài đúng không?”
Hoàng đế đánh trống lảng cười, “Còn không phải sao, trẫm gần đây cũng trở nên nhỏ nhen rồi.” Nói xong quay mặt nhìn Tố Dĩ, nàng đứng hầu bên cạnh, dưới ánh đèn trầm trầm là sườn mặt sáng rỡ xinh đẹp của nàng. Đoán là có hơi nóng, nơi thái dương thấp thoáng chút mồ hôi, trông càng trong suốt đáng yêu. Trong mắt hắn tràn đầy sủng nịch, dịu giọng hỏi nàng, “Sắp xếp xong cả chưa? Ở có quen không?”
Tố Dĩ nhún người nói rồi, ngửa mặt cười nói, “Nô tỳ đến cả phòng chung cho cung nhân còn ở rất hưởng thụ, có thể dời đến Khánh Thọ Đường đã là chuột sa chĩnh gạo a, cao hứng còn không kịp đây!”
Hoàng hậu che miệng cười nói, “Nha đầu giỏi, lòng dạ không cao mới có thể sống những ngày tháng thú vị. Muội mới tấn vị, tiền tiêu hàng tháng của quý nhân đều có quy chế, biết bao người nhìn chòng chọc, vượt quá sợ khiến người ta lời ong tiếng ve. Ngoài mặt mọi người được đồ đều giống nhau, chủ tử có thưởng riêng người khác không quản được. Sau này tiêu dùng thiếu cái gì cứ phái người nói với Tinh Âm, đừng ủy khuất bản thân.” Lời hay trấn an một phen, đoạn lại hỏi Hoàng đế, “Dùng bữa chưa ạ?”
Hoàng đế ừ một tiếng, “Dùng bữa xong ra tản bộ một lát, bất tri bất giác đi đến chỗ nàng.”
Đó chẳng phải là bất tri bất giác, rõ ràng là biết Tố Dĩ ở đây mới tới. Hoàng hậu hiểu rõ, ngoài mặt dĩ nhiên sẽ không lật tẩy hắn, chỉ nói, “Thiếp giữ Tố Dĩ ở lại trong cung dùng bữa, nếu ngài không ghét bỏ, thiếp bảo người hâm bầu rượu, ngài dùng thêm chút nữa nhé.”
Hoàng đế ngẫm nghĩ, nếu hắn không dùng, các nàng tám phần sẽ ăn qua loa cho xong. Cũng không thể để hắn nhìn không, còn bọn họ ở đó ăn uống no say được! Trời lạnh, uống chút rượu có thể ấm người. Chỗ này của Hoàng hậu đã lâu hắn không ngủ lại rồi, cùng ăn một bữa cơm cũng không tính là quá, bèn gật đầu đồng ý.
Hai vị đều là chủ tử, Tố Dĩ nô tính cực mạnh, rất biết phận cho là bản thân không có chỗ ngồi trước mặt họ. Hầu hạ đế hậu ngồi xuống, tự động thối lui đến bên cạnh cầm bình rượu đứng hầu. Hoàng hậu thấy thế vội hỏi, “Muội là khách, ai lại để muội đứng chứ. Ngồi xuống đi, mấy việc vặt có đám bọn họ lo rồi.”
Cảm giác hệt như là nha đầu thông phòng vậy, chính là loại đãi ngộ từ nô tỳ nhảy một cái biến thành gần nửa chủ tử. Tố Dĩ ngượng ngùng, bắt gặp ý cười nơi khóe miệng Hoàng đế, thực khiến nàng xấu hổ muốn độn thổ.
“Ngồi xuống đi, thấy nàng bình thường tùy tùy tiện tiện, lúc này ngược lại biết e ngại à.” Hoàng đế dịch ghế cho nàng, bưng chén rượu lên chạm cốc cùng họ, rồi mới hòa hoãn nói với Hoàng hậu, “Hai ngày nữa trẫm sẽ cải trang tuần tra Giang Nam, đặc mệnh Hoằng Uyên chưởng lý phủ Nội Vụ, chỗ Quân Cơ Xử có Hoằng Tán nhà tam thúc trông nom, nhỡ có chuyện khó giải quyết thì truyền bọn họ vào thương nghị. Trong cung có nàng chủ sự, trẫm bên ngoài cũng an tâm… Trẫm muốn nói gì nàng cũng biết rồi, Tố Dĩ mới tấn vị, trong cung nhiều nhất là những kẻ giở thủ đoạn ngáng chân, nàng tốt xấu giúp đỡ nhiều chút.”
Hoàng hậu gắp thức ăn cho hắn, một mặt đáp, “Ngài ở bên ngoài cứ chăm sóc bản thân cho tốt là được, trong cung có thiếp, thiếp có thể để người ta hại muội ấy sao? Nhắc tới thiếp cũng có nghe thấy, mãi không tìm được cơ hội nói với ngài. Cháu gái của ma ma bên người thiếp làm việc tại hậu diện ở Ninh Thọ cung, lúc tán gẫu, có phàn nàn chủ nhân vị phân thấp bị người ức hiếp, đầu bếp xấu xa làm lạnh giường gạch, cả mùa đông mà lạnh đến nứt da đầy chân. Hai ngày trước thiếp nghĩ phải nên trừng trị thích đáng. Dầu gì cũng là người từng hầu hạ ngài, thiếp yên tâm giao cung vụ cho quý phi xử lý, chưa từng nghĩ sẽ làm cho loạn thành thế này. Thiếp không biết thì thôi, đã biết rồi thì không thể ngồi yên không để ý đến được. Cái đám điêu nô khinh chủ kia phải sắp xếp phân phát lại một lần, thiếp thấy nên khấu trừ cung ứng.”
Hoàng đế mặc kệ những việc đó, hắn chầm chậm ăn, món gà xé kia rất hợp khẩu vị, dùng xong vài gắp. Dửng dưng đáp, “Nàng xem rồi xử trí là được, chỉ là đừng làm mình mệt mỏi. Có gì cứ truyền chỉ xuống, kêu phủ Nội Vụ điều tra, mọi việc cũng không cần phải tự thân đi làm.”
Hoàng hậu hé miệng cười nói, “Thiếp nhớ rồi, thật ra điều thiếp muốn nói với ngài là, Tố Dĩ là người thông minh, nếu thiếp bận quá không kham nổi, định mời muội ấy giúp một tay, không biết ngài có nỡ không đây?”
Hoàng đế trong lòng hiểu rõ, Hoàng hậu đây là có ý muốn đề bạt Tố Dĩ. Nàng là một cô nương ngốc, trên người không có việc gì làm, đại khái chỉ ăn rồi ngủ. Để nàng cùng giải quyết là mới có lợi đấy, chuyện lớn chuyện nhỏ giao trên tay nàng, cuộc sống mới có thể dễ chịu chút. Nhưng quyền lợi hậu cung là con dao hai lưỡi, mưu phúc lợi cho mình đồng thời cũng sẽ khiến kẻ khác hận cắn răng nghiến lợi. Hắn đắn đo mãi, vẫn là cảm thấy không ổn. Nhà mẹ đẻ Tố Dĩ không có núi dựa, quan hàm của a mã ca ca nàng muốn đi lên cũng phải từ từ. Mọi việc đâu thể giải quyết một sớm một chiều là xong, cho nên vẫn chưa tới thời điểm nàng nên nhúng tay vào cung vụ.
“Việc này cứ để đó đã.” Hắn nhấp ngụm rượu nói, “Nàng ấy vị phân thấp, cũng không có người sẽ phục nàng. Tạm thời chỉ có làm phiền Hoàng hậu trước, chờ sau này có dịp nói sau.” Vừa dứt lời, lại thấy Tố Dĩ một miệng ngậm hơn nửa chén rượu huệ tuyền. Hắn có chút ngoài ý muốn, “Nàng uống bao nhiêu rồi?”
Tố Dĩ đang uống đến thích thú, bỗng bị hắn hỏi vậy thẹn thùng, buông chén nói, “Rượu này có hơi ngọt ạ.”
Hoàng hậu cười nói, “Đúng là ngọt, bỏ thêm ô mai ngâm, dễ uống có điều tác dụng chậm mà lớn.” Nói xong tinh tế quan sát nàng vài lần, “Ai nha, nhìn xông lên đến mặt rồi kìa.”
Tố Dĩ bưng gò má, hình như là có hơi nóng. Sợ hãi nói với Hoàng hậu, “Cũng chưa uống vài hớp… Nô tỳ tham ăn thất nghi rồi.”
“Vậy thì có sao, rượu này lúc mới tiến cống ta cũng từng uống say một lần. Mùa hè treo trong giếng, lấy lên mát mẻ ngon miệng, ta không để ý uống vào, ngủ nửa ngày mới dịu lại được đấy.” Hoàng hậu hào phóng xua tay, “Xông lên đầu không tốt đâu, ta thấy muội sớm bồi chủ tử trở về nghỉ ngơi đi!” rồi phân phó Tinh Âm gọi cung nữ, “Trời tối, chuẩn bị thêm hai ngọn đèn rọi đường cho chủ tử.”
“Thế là hạ lệnh đuổi khách đấy à?” Hoàng đế đứng lên cười, ngầm cảm kích Hoàng hậu có lòng thành toàn. Hắn lúc này đến Khánh Thọ Đường đã tránh được tai mắt người khác rồi, cửa cung đã khóa, nếu biết cũng chỉ có thái giám bên người biết.
Vinh Thọ cơ trí, sớm sai người đi trước mở đường. Hai người trở ra cửa, nương ánh đèn nhìn, trên mặt đất trải một tầng tuyết mỏng, đạp lên dưới đế giày vang xào xạc. Hắn kéo Tố Dĩ lên liễn, nàng sống chết không muốn, quy củ thể thống đưa qua đẩy lại. Có lẽ thực sự có hơi say, nói hồi đầu lưỡi rõ ràng líu lại, khiến hắn nghe mà buồn cười.
Say mới tốt, say rồi có thể mặc sức tận tình nhỉ! Hắn cũng không quản nhiều như vậy, xoay người liền bế nàng lên. Kiệu Cửu Long đừng nói một quý nhân, ngay cả Hoàng hậu cũng không thể tùy tiện ngồi, nàng còn đang giùng giằng, bị hắn đè lại, “Trời tối rồi, không có ai thấy đâu.”
Tố Dĩ trong đầu ông ông, ngẫm lại đúng vậy a, trời sao bỗng dưng tối rồi, vừa rồi còn rất sáng mà… Nàng lầu bầu, “Lan Thảo, mũ của ta đâu?”
Lan Thảo nghe thấy chủ tử kêu, hai bước một nhảy lên, “Bẩm chủ tử, đang mang trên đầu ngài đấy ạ!”
Nàng giơ tay lên sờ sờ, à một tiếng thật dài, “Cái khôn thu này được viền lông chồn tía, chứ mà rớt ở đâu rồi thật khiến ta xót chết a.”
“Chút tiền đồ này!” Hoàng đế nhéo mũi nàng, “Yên tâm đi, ngày mai sai người đưa tặng phẩm qua cho nàng. Giống như chuyển nhà vậy, đem những thứ ta thấy là đồ tốt đều tặng cho nàng, có được không?”
Gió cuốn theo bông tuyết đánh thốc lên mặt nàng, nàng phủi vài cái nói, “Đừng quên đưa cho thiếp thêm mấy cây nến, chỗ thiếp u ám, đến lúc thời tiết không tốt là phải thắp đèn.”
Hoàng đế trong lòng không dễ chịu, mới sực nhớ ra tiền diện của Khánh Thọ Đường xây thêm cửa lâu của phòng sách, che mất ánh sáng vào nhị tiến. Là hắn suy tính không chu toàn, tính toán một lát nói, “Vậy thì đổi chỗ, chi bằng chuyển đến Toại Sơ Đường?”
“Thiếp thích tứ tiến viện, có thể từ nhị tiến đi bộ đến tráo phòng ở hậu diện.” Nàng dựa vào hắn lắc đầu, viền mũ khôn thu quét tới quét lui trên chóp mũi hắn, hắn che miệng hắt hơi một cái, khiến nàng hoảng sợ, “Ơ, bị cảm lạnh rồi à?”
Kiệu nâng đến cổng, hắn dắt nàng xuống. Miệng đáp không có, xô xô đẩy đẩy đem nàng đẩy vào trong tẩm cung ở hậu diện.
Hắn mang theo ánh mắt soi mói đến thị sát, nhìn quanh tứ phía, giường cẩn ốc xà cừ sơn đen, bình phong hoa quỳ văn* sơn đỏ, trên tường treo bình hồ lô đồng tráng men, bố trí cũng thực tinh mỹ. Lại nhìn màn trướng ở các nơi, chất vải dệt dày, thêu hoa cỏ cũng vui mắt. Hắn đứng trên bàn dậm chân giơ tay lên gảy, bông tua màu hạnh hoàng đang treo ngang đầu giường, vừa kéo một cái màn liền rơi xuống, che mất nửa giường.
Hoàng đế rất hài lòng, còn chưa xoay người khen, cái người đã say kia nghiêng ngả lảo đảo tới. Cũng không để ý tới hắn nữa.