*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng vẫn từ Dưỡng Tâm điện đi ra, Tố Dĩ lần này chuyển cung không xem là giáng chức, trên danh nghĩa thì rất êm tai, chỉ hôn cho đệ đệ của Hoàng hậu, chuyển đến Trường Xuân Cung hầu hạ Hoàng hậu chủ tử. Kỳ thật bữa cơm tất niên hôm đó Thái hoàng thái hậu đã đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, ngoại trừ vài số ít phi tần chậm nghĩ ra, đại để cũng không có ai không biết khúc mắc giữa nàng và Hoàng đế. Tin tức truyền bá nhanh như gió dĩ nhiên không thể thiếu một phần công lao của Mật quý phi, cho nên biểu tượng chuyên sủng của Hoàng đế là Tịnh tần đã lung lay chực đổ, gần như không duy trì nổi nữa.
Trường Mãn Thọ đưa nàng về phòng riêng dọn đồ, Trường nhị tổng quản liếc nhìn nàng một cái, có phần phiền muộn, “Cô đừng vội, Vạn Tuế Gia là vị Hoàng đế thủ thành*, ngài ấy không mạnh mẽ vang dội như Lão hoàng gia, nhưng mà ngài ấy rất nhẫn nại. Nhẫn nại là tốt a, nước chảy đá mòn, cứ theo thường lệ mà làm có thể khiến yêu ma quỷ quái chả có chỗ mà độn hình. Trước mắt ủy khuất một thời gian, ta đoán chủ tử sẽ không buông tay bỏ mặc như vậy đâu. Đừng thấy chủ tử ngày thường nhàn nhạt, thời điểm nên xuất thủ tuyệt không nương tay. Cô chưa được gặp Lão Thái hoàng thái hậu đã mất đâu, vị Lão Phật Gia kia lúc còn sống cũng đã nói, đàn ông nhà họ Vũ Văn có một căn bệnh si tình, đã gặp được đúng người thì ngay cả mạng cũng không cần.”
* thủ thành: gìn giữ thành tựu và cơ nghiệp của người đi trước
Tố Dĩ cười cười, “Công công ngài nói gì thế!”
“Cô đừng giấu diếm ta, ánh mắt thái giám còn độc hơn rắn đó, chút gió thổi cỏ lay nào có thể thoát khỏi ta sao?” Trường Mãn Thọ vừa chỉ điểm tiểu thái giám thu xếp chuyển giường, vừa lồng tay áo nói, “Đêm đó trên thảo nguyên không thành, đến bây giờ ta còn tiếc thay cho cô đây! Nếu đã lâm hạnh rồi, cũng sẽ không có cục diện lưỡng nan ngày hôm nay.”
Tố Dĩ nghe ra đầu mối, quay đầu nhìn lão nói, “Công công làm sao biết được chuyện đêm đó?”
Nhị tổng quản khựng lại, thầm nghĩ xém tí nữa nhỡ miệng, để cô ta biết được công hiệu của mê hồn hương trong lò kia, còn không hận chết lão sao! Lão nhếch miệng cười nói, “Cô đừng thấy đám thái giám kiến thức nông cạn, chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Nửa đêm nấu nước nóng làm gì hử, không cần nói cũng biết.” Lão vừa đi vừa lắc đầu, “Vạn Tuế Gia đúng là tôn trọng cô đó nha, bằng không một nữ quan như cô, nói hơi khó nghe chính là dự bỉ để lâm hạnh đấy. Trong loại hoàn cảnh ấy, cô còn có thể bảo toàn một thân mình sạch sẽ, Vạn Tuế Gia thật không dễ dàng, cô vậy mà chớ cô phụ ngài ấy đấy.”
Tố Dĩ không lên tiếng, chuyện giữa nàng và hắn sau này cũng không muốn nói tới nữa, đã qua thì cho qua đi, nhiều lời vô ích.
Trường Mãn Thọ thấy nàng ủ rũ, đành dặn dò, “Đến trong cung chủ tử nương nương không thể thiếu việc gặp tiểu chủ các cung, bọn họ thỉnh an mỗi ngày là quy củ, cô lưu ý hơn chút, có thể tránh thì tránh đi. Cái bệnh mù mặt của cô dễ đắc tội với người ta. Chủ tử nương nương thiện tính, lấy lòng nhiều chút, nương nương có thể che chở cô chu toàn.”
Có đôi khi Tố Dĩ thực cảm kích Trường Mãn Thọ, lão tuy rằng tính kế nàng, nhưng trong tối trong sáng cũng giúp nàng không ít. Trước khi đến Trường Xuân Cung nàng cúi người với lão, “Công công tâm tính rất tốt, tương lai nếu ta được thăng tiến, tuyệt đối sẽ không quên ngài.”
Trường Mãn Thọ gật đầu, “Có những lời này của cô đủ rồi, cô muốn thăng tiến không phải việc khó, một cái chớp mắt một câu nói là được ngay ý mà, còn phải xem cô có nguyện ý hay không thôi.” Nói đoạn đưa bao quần áo cho nàng, “Nữ quan hầu hạ nương nương ở trong vi phòng, như vậy cũng bớt phiền toái. Ta không vào thỉnh an chủ tử nương nương đâu, lát nữa Vạn Tuế Gia đến Thọ Khang Cung, nói muốn bồi Lão Phật Gia dùng bữa, ta phải về sớm truyền kiệu đây.” Xoay người toan đi, lại nghĩ tới một chuyện, “Ban nãy Mã Lục Nhi đi đưa thẻ bài, lúc đi ra ta liếc mắt nhìn một cái, đều là bảng tên ngửa lên trên, không có cái nào lập úp lại cả. Phần si tình này của chủ tử gia, cô cũng ghi nhớ đi!”
Trường Mãn Thọ phất tay rời đi, Tố Dĩ đứng một lúc ở cửa cung, chờ chưởng sự trong cung Hoàng hậu cho gọi, nàng mới hồi thần, vội ứng tiếng đi vào cổng bán nguyệt.
Bạn đang đọc truyện Cung Lược, tác giả Vưu Tứ Tỷ, do Mạc Thiên Y edit, truyện chỉ được đăng tại: @Macthienyblog.wordpress.com. Yêu cầu không sao chép hoặc repost dưới mọi hình thức.
Trường Xuân Cung ở trong đông tây lục cung cũng không nổi bật lắm, quy mô cũng bình thường. Nhưng dầu sao cũng là chỗ ở của Hoàng hậu, sơn màu so với nơi khác cũng cao cấp hơn, ngay cả phương tâm* đều là hình hoa cỏ bằng vàng.
* phương tâm: 1 bộ phận trung tâm (phần hình thoi) của sơn màu trên xà ngang, chiều dài chiếm 1/3 của cả xà ngang.
Chưởng sự bên người Hoàng hậu tên Tinh Âm, gương mặt dài, tư sắc thường thường, nhưng nhìn chung là một người đoan chính, làm việc kiên định. Vẻ mặt điềm tĩnh nhìn nàng, nghiêm trang nói sơ tình huống trong cung cho nàng một lượt, cuối cùng nói, “Chủ tử dặn, cô đến thì đừng giao làm việc gì nặng, tận tâm bồi ở cạnh ngài ấy là được.” Vừa nói vừa cẩn thận quan sát nàng, “Cung chúng ta là nơi công chính bình hòa, bảo để của Hoàng hậu, bao nhiêu người đều ngửa mặt nhìn. (bảo để: đại loại như dinh thự, đây là cách nói trang trọng) Chủ tử không so đo, chúng ta làm cung nhân xử lý công việc càng phải cẩn thận. Chủ tử thân mình không được tốt, cô hầu hạ bên cạnh ngài thời gian dài là biết. Có gì thắc mắc thì cứ tới hỏi tôi là được. Tôi nghe nói cô đến từ Thượng Nghi Cục, quy củ cô tự biết rồi đó. Điều này rất tốt, mọi người cũng bớt việc.”
Tố Dĩ cung kính, “Vâng, hết thảy nghe cô cô chỉ giáo.”
“Cũng đừng khách sáo.” Tinh Âm nói, “Chủ tử lời trong lời ngoài rất coi trọng cô, cô lại là trắc phúc tấn Công gia được Thái hoàng thái hậu thân chỉ, có thể diện hơn người bình thường. Công việc chính là hầu hạ chủ tử, tan việc sẽ có riêng bốn tiểu cung nữ hầu hạ cô.” Lại nói với phụ nhân mang kỳ đầu bên cạnh nói, “Đây là Lại ma ma, bà ấy là tinh kỳ ma ma, cũng là người kỳ cựu bên người nương nương. Lúc Vạn Tuế Gia còn là tiềm long (rồng ngủ đông), trong cung phái ra dạy dỗ phép tắc cho người của nương nương, nương nương đặc biệt nể trọng bà. Thiếu thứ gì muốn cái gì cứ nói với ma ma, ma ma tất nhiên sẽ sai hạ nhân đi làm.”
Tố Dĩ cẩn thận cúi người, “Ta trước đây chưa từng hầu hạ qua các nương nương, sợ có chỗ nào không chu đáo, còn nhờ cô cô và ma ma chỉ điểm nhiều hơn.”
Lại ma ma cười nói, “Đã vào một cửa, thì chính là người một nhà rồi. Mọi người hòa hòa khí khí, sống cho thật vui vẻ a. Cô không giống với những cung nữ đứng trực kia, xem như là người nhà Hoàng hậu rồi. Ở trước mặt chúng ta đừng câu nệ, chúng ta không nhận nổi đâu.”
Chủ gì tớ đó, chủ tử đi chính lộ, nô tài cũng không dám nghiêng lệch đến nơi nào. Tố Dĩ cùng hai vị quản sự trò chuyện rất vui vẻ, đang muốn đi vào thỉnh an Hoàng hậu, từ cửa cung một thái giám mũ đính màu lam hối hả đi vào, vừa đi vừa đè giọng kêu, “Mau chuẩn bị đi, chỗ Lão Phật Gia truyền lời đến, Vạn Tuế Gia đến Thọ Khang Cung dùng bữa tối, mời chủ tử nương nương cùng đi.”
Mọi người vội vào trong chính điện, bắt gặp Hoàng hậu đang nằm trên giường ngủ gật. Tố Dĩ yên lặng lui sang một bên đứng hầu, Tinh Âm đi lên nhẹ giọng gọi, “Chủ tử dậy đi ạ, trong cung Thái hoàng thái hậu có chỉ thị, mời chủ tử đến Thọ Khang Cung bồi thiện, Vạn Tuế Gia hôm nay dùng bữa ở chỗ Lão Phật Gia.”
Hoàng hậu vốn ngủ không sâu, vừa nghe vậy tất tả đứng dậy, lường trước hôm nay lại không được yên đây. Vạn Tuế Gia đến Sướng Xuân Viên một chuyến, không biết đã thỉnh được kinh gì từ Thái Thượng Hoàng rồi, e là tối nay không tránh khỏi một màn bùng nổ đây. Dù sao nàng cứ bo bo giữ mình thì hơn, thế cục nàng thấy rất rõ ràng, thiên hạ đều là của Hoàng đế, Thái hoàng thái hậu khăng khăng đối nghịch, có thể đạt được lợi gì?
Mắt chợt lóe nhìn thấy Tố Dĩ, kinh ngạc nói, “Ngươi đến rồi đấy à?”
Tố Dĩ thưa vâng, đoan đoan chính chính quỳ xuống đất dập đầu, “Nô tỳ thỉnh an Hoàng hậu.”
“Đứng lên đi!” Hoàng hậu kêu miễn lễ, ngồi xuống trước bàn trang điểm cho cung nữ hầu hạ chải đầu, hơi suy nghĩ lại nói, “Ngươi theo ta đến Thọ Khang Cung đi, vào trong lộ mặt một cái rồi lui ra ngoài. Chớ đi xa, ở gian ngoài nghe sai khiển là được.”
Tố Dĩ thưa vâng, có thể hiểu được dụng ý Hoàng hậu làm như thế. Thứ nhất là để cho Thái hoàng thái hậu thấy nàng đang ở trong Trường Xuân Cung, thứ hai là mang theo bên mình, vừa cho nàng hiểu được lợi hại bên trong, Thái hoàng thái hậu cũng không tiện ngầm ngáng chân triệt đường lui gì đó.
Hoàng hậu thay một bộ Tô Tú* bách hoa màu đỏ tía viền vàng, phủ thêm áo khoác ôm lò sưởi tay rồi đi ra cửa. Tố Dĩ cùng Tinh Âm hầu hạ nàng bước lên kiệu ngọc, đám thái giám nhất tề dùng lực, nâng kiệu vững vàng trên vai. Tổng quản thái giám gõ ngón tay lên lòng bàn tay một cái, đoàn người xuất phát ra khỏi Khải Tường Môn hướng đến Thọ Khang Cung. Nâng kiệu đi ở chính giữa, nô tài phải đi kề sát tường cung. Tuyết đọng hai bên đường còn chưa tan hết, bước lên vang lạo xạo, có phần vui tai. (Tô Tú: gấm thêu thượng hạng của Tô Châu)
Con đường hẻm ngoài Khải Tường Môn không rộng lắm, đang đi tới, thấy xa xa nghênh diện đi đến bốn người nâng kiệu. Dần tới gần, thì ra là Mậ t quý phi. Xem ra mới từ Thọ Khang Cung đi ra, bởi vì không có tư cách tham gia gia yến đế vương, cho nên đến giờ cơm bị đuổi ra ngoài cũng nên?
Tố Dĩ đuôi mắt thoáng nhìn, Hoàng hậu ngồi cao cao tại thượng, thắt lưng thẳng như cán bút. Đối thủ cũ gặp mặt vô cùng đỏ mắt, chẳng qua đều là khoe khoang thân phận mặt ngoài, chưa từng đao thật thương thật đọ sức qua. Hậu cung cũng có chút phương thức từa tựa như trên quan trường, quan lớn hơn một cấp thì đè chết quan nhỏ, Mật quý phi thấy Hoàng hậu vẫn phải nhường đường, phải xuống kiệu hành lễ. Nàng đặc biệt để ý, quý phi nương nương cung kính bước xuống, Hoàng hậu đến cả mí mắt cũng không nâng, nghênh ngang mà đi qua. Quý chủ nhân thế là hận a, trong mắt bắn ra ngàn thanh liễu diệp đao, hận không thể róc xương róc thịt người của cả Trường Xuân Cung.
Ông Thổ địa cũng có ba phần tính bùn, Hoàng hậu chủ tử như vậy mới được chứ. Tố Dĩ càng kính nể Hoàng hậu hơn, thấy điệu bộ ôn nhã ung dung của ngài ấy, gặp người hoặc gặp chuyện không thích cũng có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, tính khí như vậy thật hợp với khẩu vị của nàng.
Nguồn truyện: macthieny.blog.wordpress.com
Trong cung bữa tối bình thường đều chuẩn bị vào khoảng trước sau giờ mùi canh ba, sau khi nghỉ trưa dậy, khi ấy mặt trời còn treo thật cao trên trời, đầu bếp của các cung đã bắt đầu lục đục thu xếp chén bát thức ăn. Bàn tiệc của Thọ Khang Cung bày trong thiên điện, lúc Tố Dĩ cùng Tinh Âm hầu hạ Hoàng hậu vào điện, trên hai đầu khăn trải bàn đã bày đầy đồ ăn. Hoàng đế cùng Thái hoàng thái hậu ngồi tại bảo tọa ở hai bên bình phong vừa uống trà vừa tán gẫu, giữa bà cháu họ chẳng hề có chút gì hiềm khích, không khí hoàn toàn hòa thuận yên ả.
Tố Dĩ bước vào bậc cửa Thái hoàng thái hậu liền nhìn thấy nàng, nàng nâng khuỷu tay Hoàng hậu cẩn thận hầu hạ, xem ra là đã điều đến trong cung Hoàng hậu rồi. Nói như vậy cũng là danh chính ngôn thuận, Hoàng đế có thể để cho nàng rời khỏi ngự tiền xem như là thỏa hiệp, qua hai ngày nữa bà sẽ làm chủ đưa cô ta xuất cung, hoặc là bảo tiểu Công gia tìm một chỗ bố trí cho cô ta trước đã, trước mắt cũng được sạch sẽ rồi.
“Cháu dâu đến trễ, Lão Phật Gia thứ tội.” Hoàng hậu nhún người thi lễ, lại hỏi Hoàng đế, “Chủ tử đến lúc nào? Đi thăm Thái Thượng Hoàng cùng Thái hậu rồi, nhị lão đều mạnh khỏe chứ ạ?”
Hoàng đế gật đầu, “Đều khỏe, nàng ngồi đi!”
Trong lòng Tố Dĩ có phần mất mát, Hoàng đế không hề nhìn nàng lấy một cái, về sau đoán chừng có thể biểu hiện như người dưng rồi. Như vậy thì tốt, muốn ngừng không ngừng trái lại bị loạn, cả hai đều hạ quyết tâm, không có cửa ải nào khó bước không qua. Sau đó cùng Tinh Âm thi lễ, thối lui đến gian phòng cách vách. Phòng bên cùng thiên điện phân cách bởi cổng bán nguyệt thêm màn che, vì thế phòng trong nói gì đều nghe mồn một. Giữa thiếp thân cung nữ cùng chủ tử trừ phi có đặc chỉ, nếu không bình thường không cần lảng tránh, bởi vì phải đề phòng chủ tử cho gọi, âu cũng dễ chạy tới nghe phân phó.
Trong điện còn đang tán gẫu, vãn bối trong lời nói đều kèm theo hiếu lễ khiến Thái hoàng thái hậu cao hứng, cười đến mức giọng cũng phá lệ sang sảng. Thái giám hầu thiện mang hộp đựng thức ăn đi vào trong hâm nóng, trên bàn tiệc nhất thời ăn uống linh đình hẳn lên. Tố Dĩ nghe thấy Hoàng đế kính rượu Thái hoàng thái hậu, nhớ tới hắn lúc trước nghiến răng nghiến lợi đòi ra sức truy cứu, lúc này cũng không nhắc đen nhắc trắng nữa. Dù sao cũng là người một nhà, vì một người nhỏ bé như nàng mà trở mặt với người ta, quả thật cũng không đáng làm.
Hoàng đế lại đang kiên nhẫn, hắn vốn định đợi cho rượu và thức ăn mang lên một lượt mới bắt đầu nghiêm túc tranh luận. Trong cung Tần phi phạm lỗi bị khiển trách đều chọn giờ cơm, chính là để khiến họ khó chịu ăn không ngon. Thái hoàng thái hậu là người khởi xướng, hôm nay cũng để cho vị Lão Phật Gia kim tôn ngọc quý này nếm thử.
Hoàng đế đem danh mục quà tặng mà mình ủ trong lòng đến phát nhiệt trình lên cho Thái hoàng thái hậu xem, “Hoàng tổ mẫu hãy xem đi!”
Thái hoàng thái hậu đón lấy đọc, một dãy kỳ trân dị bảo, mỗi nhìn tên chủng loại thôi đã lóa mắt. Bà ơ một tiếng, “Đây là cái gì? Quà lễ đám quan viên hiếu kính triều đình à?”
Hoàng đế cười cười, “Hoàng tổ mẫu hỏi lời này khiến Tôn nhi khó xử rồi, Tôn nhi là Hoàng đế, đám quan viên bên dưới vì thể hiện liêm khiết, cống nạp hàng năm trước nay rất là bình thường.”
“Như vậy là phiên bang cống nạp ư?” Thái hoàng thái hậu mơ hồ cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn hắn, trong mắt có vẻ vờ trấn định.
Hoàng đế ngạc nhiên nói, “Ngay cả Hoàng tổ mẫu cũng đoán không ra lai lịch của danh mục quà tặng này ư? Nói ra thật xấu hổ, trẫm cai trị không nghiêm, đây là quà hối lộ mà Diêm vận sử (quan vận chuyển muối) của Dương Châu thu nhận vào mười lăm tháng tám, đổi thành hiện ngân phải lên đến năm triệu lượng đấy. Trẫm là một Hoàng đế nghèo, thấy khoản tiền lớn như vậy, quả thực khiến trẫm sợ đến nhảy dựng đây!”
Lúc này đến phiên Thái hoàng thái hậu nhảy dựng, bà sớm đã cảm thấy điệu bộ dửng dưng hôm nay của Hoàng đế không được đúng lắm, quả nhiên là nuôi ý đồ muốn tính kế bà. Diêm vận sử của đường muối Dương Châu chẳng phải là em trai bà sao, hắn tận sức lấy nhà ngoại ra khai đao, đầu tiên là cậu Kế Thiện của hắn, bây giờ đến phiên ông cậu A Lâm A Sơn của hắn rồi.
Thái hoàng thái hậu ép danh mục quà tặng dưới đế chén rượu, “Đây là nơi nào khai man? Chỉ bằng một tờ giấy là có thể kết luận A Lâm A Sơn nhận hối lộ, thế cũng quá cẩu thả rồi.”
Hoàng đế cúi đầu tiếp nhận chén rượu đầy Hoàng hậu rót, chậm rãi nói, “Không phải khai man, là các cấp quan lại của Dương Châu liên danh dâng tấu. Người ta là không chịu nổi trọng trách nữa, mới quyết định cá chết lưới rách liều mạng. Lật đổ được vị Công gia này rồi, bọn họ mới có thể giữ sức mà làm nhiệm vụ. Lật không đổ, đại khái ngoại trừ tiếp tục bóc lột xuống dưới, thì chẳng còn cách nào khác cả. Quan đã tạo áp lực, cuối cùng chịu khổ chính là dân chúng. Thuế muối của triều đình là một phần, nghiệp quan* mà câu kết, có thể tăng lên đến bốn phần năm phần. Giang Nam là đất lành, trước mắt dân chúng ngay cả muối gần như không ăn nổi, toàn bộ lấy đi vỗ béo con chuột béo A Lâm A Sơn này.” (nghiệp quan: thương nghiệp quốc doanh)
Thái hoàng thái hậu mặt biến sắc, “Ngươi đã sai người đi thăm dò chưa? Lời nói suông như vậy, ai có thể tin phục?”
Hoàng đế mỉm cười với bà, “Hoàng tổ mẫu hiểu Tôn nhi mà, Tôn nhi không đánh trận khi chưa nắm chắc, dĩ nhiên là đã nắm chặt phần thắng mới đến xin ý kiến Hoàng tổ mẫu.”
Trong đầu Thái hoàng thái hậu vang ong ong, lửa giận trong lòng dâng lên cuồn cuộn. Hoàng đế đây là muốn cùng bà đấu tới cùng đây mà, vì một đứa nha đầu, hắn định lôi một đám thân thích nhà ngoại liên can ra xử hết ư? Nhưng đây là chính vụ, bà lấy lập trường gì mà can thiệp? Bà ta vắt hết óc không biết làm sao cho phải, trước nay nhà mẹ đẻ là gốc rễ cho cung quyến hậu cung sống yên ổn, nhà mẹ đẻ rơi đài, mặc dù bà ta quý vì Thái hoàng thái hậu, ở trước mặt đám tiểu bối kia cũng sẽ mất sạch thể diện. Bỗng chốc từ trên đài cao ngã vào bụi rậm, tôn vinh mà bà gìn giữ hai mươi mấy năm, ngàn vạn lần không chịu nổi sự giẫm đạp này.
“Ta hiểu rất rõ A Lâm A Sơn, năm đó hắn theo Cao Tổ vạn lý viễn chinh, chưởng quản binh mã lương thảo cẩn trọng không có nửa điểm lơi lỏng. Trong chiến loạn còn có thể thanh chánh liêm khiết, hiện tại công thành danh toại, trái lại sinh ra sơ suất ư?” Thái hoàng thái hậu khẳng định, “Có thể thấy được là có kẻ thù hãm hại, không muốn ngươi trọng dụng ngoại thích rồi.” (ngoại thích: thân thích bên ngoại
Manh mối Thái hoàng thái hậu có tham gia vào chính sự, đối với Hoàng đế mà nói vừa mừng lại vừa lo. Nếu theo điều lệ mà làm, thể nào cũng sẽ đánh vào mặt bà ta. Xử trí họ nhà Tháp Lạt thị dễ như trở bàn tay, nhưng vị Lão Phật Gia này là thánh mẫu của Thái Thượng Hoàng, xưa nay nào có đạo lý cháu định tội bà, hắn thân là Hoàng đế, thanh danh của Thiên gia quan trọng hơn cả, không thể làm lớn chuyện, đành phải bí mật giải quyết. Dù sao mục đích của hắn là muốn bà thỏa hiệp, phát lại một đạo ý chỉ khác chỉ hôn cho Ân Hựu, đem Tố Dĩ của hắn trả lại cho hắn, mọi chuyện còn có thể thương lượng.