Tiêu Lam Vân bị Mộc Thanh ôm đến khẩn, Mộc Thanh ở tuyến thể của nàng hít lấy mấy khẩu khiến cho Tiêu Lam Vân tâm cũng ngo nge rục rịch.
Dễ dàng xuây người nhẹ nhàng đặt Mộc Thanh ở dưới thân, Tiêu Lam Vân lúc này lý trí cũng không còn lại bao nhiêu, Mộc Thanh ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy trong mắt đối phương ngập tràn luyến tiếc dùng dục vọng.
Mộc Thanh cũng không biết làm sao, chỉ biết người này chắc chắn là đang ở Dễ cảm kỳ, Mộc Thanh nghĩ không sai, Tiêu Lam Vân đích thực là đang ở dễ cảm kỳ, hơn nữa là bị nàng bức đến dễ cảm kỳ xuất hiện.
Mộc Thanh lúc này mới thấy rõ chút, gương mặt nàng ngày nhớ đêm mong, Mộc Thanh lạnh lùng, không bao giờ lộ ra biểu tình khác thường, luôn luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp.
Những cái đó dường như không phải nói nàng, nàng lúc này đã hoàn toàn chìm vào bản năng nguyên thủy của một Omega, đã quên đi những cái gì lạnh lùng hay luôn bình tĩnh gì đó.
Mộc Thanh đôi tay run rẩy sờ lên gương mặt trước mắt mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Tiêu Lam Vân nhẹ nhàng chụp lấy tay nàng, ôn nhu hỏi "Thanh nhi, làm sao vậy, không khỏe chỗ nào sao, Ân?".
Nghe được giọng nói quen thuộc, nước mắt càng không kìm được mà rơi xuống, Mộc Thanh thanh âm run rẩy "A Vân, A Vân..."
"Thanh nhi, ta ở đây" Tiêu Lam Vân cũng không kìm được mà theo Mộc Thanh lệ.
Mộc Thanh: "Ta đây là nằm mơ sao?"
Tiêu Lam Vân: "Ta không biết, nhưng nếu thật là mơ, ta nguyện không bao giờ tỉnh lại..."
Mộc Thanh: "A Vân... A Vân..."
Tiêu Lam Vân: "Ân... Thanh nhi, ta ở đây, ở bên cạnh ngươi..."
Tiêu Lam Vân nhẹ nhàng hôn lên môi Mộc Thanh, đã bao lâu rồi nàng không nếm được thanh hương ngọt vị này... ba năm.. những ba năm thời gian.
Tiêu Lam Vân hôn rất sâu, đầu lưỡi bên trong khoan miệng Mộc Thanh hung hăng càn quấy.
Tiêu Lam Vân mạnh mẽ quấn lấy ấm áp bên trong, Mộc Thanh theo không kịp nàng tiết tấu, nàng thật sự theo không kịp, theo một lúc nàng đuối dần trong nụ hôn.
Mắt thấy Mộc Thanh sắp không chịu nổi Tiêu Lam Vân mới luyến tiếc buông ra, Mộc Thanh vì mất dưỡng khí mặt nổi lên điểm hồng.
không đợi đối phương hoàn toàn lấy lại nhịp thở, Tiêu Lam Vân nhịn không được lại hôn lên.
Mộc Thanh chợt kêu khẽ trong nụ hôn, Tiêu Lam Vân hôn đến thực khẩn, Mộc Thanh chưa bao giờ gặp nàng như vậy, trước kia Tiêu Lam Vân khi đến dễ cảm kỳ đôi lúc cũng sẽ hung hăng quấn lấy nàng.
Nhưng không giống bây giờ, cứ như chỉ cần buông lỏng một chút nàng liền biến mất giống nhau.
Quả thật Tiêu Lam Vân là nghĩ như vậy, ba năm thương nhớ, ba năm thống khổ, khó khăn lắm mới gặp lại, Tiêu Lam Vân sao có thể dàng buông tay nàng?, Tiêu Lam Vân chỉ hận không thể đem Mộc Thanh ôm đến càng chặt.
Mộc Thanh thở dốc liên tục, Tiêu Lam Vân còn ở trong khoan miệng nàng càn quét, Tiêu Lam Vân chợt nhận ra hơi thở Mộc Thanh dần dần yếu đi, lúc này nàng lấy lại lý trí ôn nhu hỏi "Thanh nhi, làm sao vậy?, khó thở sao?".
Mộc Thanh vươn tay ôm nàng, giọng mũi nói "Ân, có điểm khó thở..." nói xong nàng rút vào trong lòng ngực Tiêu Lam Vân.
"Xin lỗi, là ta không tốt..." Nói, nàng lại nhẹ nhàng hôn lên trán Mộc Thanh, tay không yên phận mà thoát váy nàng, Tiêu Lam Vân động tác lại nhanh lại nhẹ, Mộc Thanh mơ hồ không biết khi nào trên người đều không còn chút gì.
Tiêu Lam Vân hôn Mộc Thanh, lần này nàng không có như trước mất kiểm soát, chỉ nhẹ hôn môi rồi lại đến càm, cổ, dừng lại một chút rồi tiến đến xinh đẹp xương quai xanh, lại cắn lại hôn, ở mọi nơi Tiêu Lam Vân lướt qua cơ hồ đều lưu lại ấn ký.
Tiêu Lam Vân thoát chính mình quần áo, đèn trong phòng rất mờ, tin tức tố của Omega cùng Alpha quấn lấy nhau khiến xung quanh không gian càng thêm ái muội không ít.
Tiêu Lam Vân đè ở dưới thân Mộc Thanh, đập vào mắt Alpha là tuyến thể nhu nộn kiều diễm, răng nanh ngứa đến không được, Tuyến thể cũng nóng đến khó chịu, cố nhịn xuống cảm xúc muốn hung hăng cắn đối phương.
Tiêu Lam Vân nhẹ nhàng dùng tay sờ tuyến thể, Mộc Thanh nhịn không được "ưm~" nhẹ một tiếng.
Tiêu Lam Vân nhẹ cắn tuyến thể Mộc Thanh, ôn nhu rót vào tin tức tố của chính mình, "Ưm~'
"ưm~ A Vân... nhẹ chút"
"Ah... A Vân... chậm chút A Vân, chịu không nổi..."
"Thanh nhi... ta rất nhớ ngươi... Thanh nhi"
Tiêu Lam Vân bên tai nàng nhẹ cắn, bên dưới động tác không ngừng, khiến Mộc Thanh không ngừng thở dốc, "A Vân, chịu không nổi, A Vân thật sự không nổi, từ bỏ... Ta từ bỏ... A Vân..."
Mộc Thanh bên nói bên khóc, Tiêu Lam Vân không chịu nổi nàng như vậy, nhẹ hôn lên môi nàng trấn an, "Thanh nhi... Ta yêu ngươi... rất yêu, rất yêu..." nàng nói, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống.
_
Một đêm cuồng hoan qua đi, Tiêu Lam Vân nhìn trong lòng ngực mệt mỏi đến ngất đi Mộc Thanh, trong lòng cảm xúc nói không rõ.
Hạnh phúc, lo lắng, sợ hãi... hạnh phúc bây giờ Mộc Thanh còn ở bên nàng, lo lắng sự tình kiếp trước sẽ lại tái hiện, sợ hãi sẽ lần nữa mất đi Mộc Thanh....
Tiêu Lam Vân gác lại hỗn tạp cảm xúc, vươn tay ôm lấy người càng chặt càng khẩn, nghĩ "Tương lai thì sao, tận thế thì thế nào, không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất chỉ có Mộc Thanh, nàng cho dù đổi cả sinh mệnh cũng phải bảo vệ Mộc Thanh bình an kiếp này".
không... Không chỉ kiếp này, nàng còn muốn bảo vệ Mộc Thanh, bảo vệ người nàng yêu, bảo vệ người yêu nàng, bảo vệ Lão Bà của nàng, đời đời kiếp kiếp đều muốn bên cạnh nàng ấy bảo vệ nàng ấy.
Đồng hồ điểm 5h sáng, lúc này Tiêu Lam Vân ôm chặt lấy Mộc Thanh vào lòng ngực, đôi mắt dần nhắm lại, cả hai chìm vào mộng đẹp....