Ta thất tha thất thểu chạy vào phòng ngủ, chân như nhũn ra, bàn chân không thể vững vàng đạptrên mặt đất. A Nam vẫn đang ngủ, ta bổ nhào vào bên giường, lặng lẽngắm nhìn nàng, dưới áo lót màu trắng, thân thể nàng thoạt nhìn thậpphần suy yếu. Đến lúc này ta mới để ý, A Nam ngủ cũng không yên ổn, màycủa nàng đang nhíu lại. Nàng nhất định rất khó chịu.
Ta cẩn thận vén tay áo của nàng lên, cánh tay của nàng đã được băng bó cẩn thận.
Khó trách ta vẫn cảm thấy nàng thoạt nhìn rất tiều tụy, khó trách nàng nóimuốn ngủ, thì ra nàng cũng bị thương. Nàng bị thương nhưng vẫn ở bênchiếu cố ta!
Tay của ta nhẹ nhàng buông tay áo A Nam xuống, chỉsợ đánh thức nàng đang ngủ say. Nhưng tay của ta không tự giác, cách một lớp vải mỏng manh, nhẹ nhàng xoa cánh tay của nàng, rồi đến bả vai,cuối cùng dừng lại trên hai gò má của nàng... Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt không có huyết sắc, mà hết thảy đều là sai lầm của ta! Ta cảmthấy mình thật khốn nạn, vô tâm, ở cùng A Nam lâu như vậy, còn nói làmuốn đối tốt với nàng, mà đến khi nàng bị thương, ta căn bản không pháthiện ra. Đặng Vân nói ta mặc kệ sự sống chết của A Nam, câu này hắn nóicũng không sai, ta chỉ muốn nàng thật lòng với ta, nhưng chính ta lạiluôn vô tâm, vô tình vơi nàng!
Nếu A Nam cũng giống như ta, lòngdạ hẹp hòi, nàng sớm nên chán ghét ta. Nói không chừng nàng đã chán ghét ta rồi, chỉ là vì ta có thể đối xử tốt với dân chúng Nam Sở một chút,nên nàng mới ở trước mặt ta ủy khuất cầu toàn.
Đây là báo ứng ta đáng được nhận.
Ta nhìn A Nam ngủ say, cái mũi chun lên. Ta rất muốn ôm nàng một cái, nhưng lại sợ đánh thức nàng.
Ta còn nói nàng không biết chăm sóc người khác, kỳ thật ta lại càng không biết chăm sóc nàng!
Ta nghĩ ta phải học lại cái gì gọi là quan tâm, đối xử tốt với người khác. Ta cân nhắc, thời điểm khi ta sinh bệnh, thầm nghĩ muốn A Nam bồi ở bên người ta. Cho nên lúc này nàng bị thương, nhất định cũng muốn ta an ủinàng.
Nhất nghĩ vậy, ta quyết tâm chỗ nào cũng không đi, cứ như vậy canh giữ ở bên người A Nam, cho đến khi nàng tỉnh lại.
Ta đứng dậy, đánh ánh mắt qua Như Ý, Như Ý lĩnh hội, đi ra ngoài gặp cáitên thiếu niên đang gấp đến độ loạn nhảy lên kia. Trong khi đó, ta cởiáo ngoài ra, lẳng lặng nằm xuống bên người A Nam. Ta nghĩ khi A Nam tỉnh lại, nàng có thể nhìn thấy ta ở bên người nàng, tựa như lúc ta tỉnhlại, liền nghĩ đến nàng đầu tiên, muốn nhìn thấy nàng.
Ta làngười cùng A Nam đồng giường cộng chẩm, số mệnh của ta gắn liền vớinàng, làm sao ta có thể không quan tâm đến sống chết của A Nam! Điểm này Đặng Vân sẽ không bao giờ hiểu được.
A Nam, nàng nhất định không có việc gì, ta kìm nén từng giọt nước mắt, không cho nó rơi xuống bởivì A Nam chắc chắn sẽ không sao.
Ta không bao giờ muốn A Nam tớichiếu cố ta nữa, thân thể của nàng yếu hơn nhiều so với ta, vốn nênthành thành thật thật ở trên giường nằm nghỉ mới đúng. Cho dù sau đó tađã nhìn thấy vết thương của A Nam, đã được băng bó rất cẩn thận nênthoạt nhìn vết thương cũng không nặng lắm, nhưng ngoài vết thương nàngcòn bị trúng độc nữa nên tốt nhất là A Nam nên nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.
Đáng tiếc, việc này cũng không phải do ta và nàng có thểquyết định. Chúng ta ở lại Kim Lăng vài ngày. Những nhân vật khá có danh tiếng ở Kim Lăng nghe được chuyện ta và A Nam đều bị thương, liền đếnbái phỏng. Ta thì không sao, những chuyện như thế này ta cũng đã quen, A Nam thì phải gặp mấy vị phu nhân. Nhiều người trong số họ đã quen biết A Nam từ trước, thậm chí là bạn khuê phòng, nên khi thấy A Nam bị thương, lại không kìm được nước mắt, việc này lại làm cho A Nam phí rất nhiềutinh thần.
Vài ngày sau, ta cùng A Nam không chỉ không được nghỉngơi, trái lại trông còn tiều tụy hơn trước. Ta nghĩ, lúc này chúng tachân chính được xem như đồng bệnh tương liên.
Kỳ thật ta nên sớmnghĩ đến, rượu câu hôn mà ta đã uống, nói không chừng là kiệt tác của Lí Dật. Hắn có quan hệ không rõ ràng với Phùng gia. Rất nhiều việc, ta cần phải nghiêm túc cân nhắc một lần nữa. Lần này, Lí Dật lại biến mất ởKim Lăng, là chuyện ta hối hận nhất trong lần nam tuần này. Không biếtnăm nào tháng nào mới có thể tái kiến người này.
Nhưng ta gặpngười này sớm hơn so với trước kia rất nhiều, như vậy ta tin tưởng quỹđạo của vận mệnh nhất định đã thay đổi, ta phải nắm chặt cơ hội nàytrong tay, không phụ A Nam đã làm nhiều việc vì ta.
Ngày ta cùng A Nam rời khỏi Giang Nam, là một buổi sớm mùa thu, không khí trong trẻo,mát lạnh. Không giống lúc đến đây có phần chật vật, lần này, dân chúngthành Kim Lăng đi tiễn chúng ta. Ta và A Nam ở trước phủ nha thành KimLăng chào tạm biệt mọi người.
Trước khi đi, ta dặn dò Tạ Tử Namlần nữa, điều tra kĩ càng việc thu thuế, tra rõ tội trạng của Quý Khang. Ta đem án tử của Quý Khang hoàn toàn giao cho hắn làm, đủ để chứng minh sự coi trọng cùng tín nhiệm của ta đối với hắn.
Lúc này, Tạ Tử Nam đang cẩn thận đứng bên cạnh xe ngựa của chúng ta.
Có một việc, ta nghĩ nếu bây giờ không hỏi, sẽ không còn cơ hội để hỏinữa, lúc này rất thích hợp. Lúc này, Đặng gia phu nhân cùng khác thế gia mệnh phụ khác đang ở phía bên kia xe ngưa, lôi kéo A Nam, thủ thỉ, khóc lóc cáo biệt nàng. A Nam không có thời gian chú ý đến ta.
Ta đèthấp thanh âm hỏi Tạ Tử Nam, "Ở Giang Nam, có nhân vật danh tiếng nào mà tên tự có một chữ 'Hương' không?". Đây là chữ ta thấy trên khối ngọcbài của A Nam. Nhưng từ khi trùng sinh tới nay, ta chưa thấy lại khốingọc bài đó.
Tạ Tử Nam ngẩn ra.
Ta nghiêm mật quan sát vẻmặt của hắn. Dưới cái nhìn chằm chằm của ta, hắn có một tia khẩn trương, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường, "Lão thần nghĩ khôngra, không nhớ ra ai có chữ 'Hương' trong tên. Nhưng người này nhất địnhlão thần không quen thuộc, thế gia ở Giang Nam này, cũng đến mấy trămngười, lão thần cũng không thể nào quen thuộc hết được". Nói xong hắnnhìn lướt qua A Nam đang đứng bên kia, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt,"Không bằng Hoàng Thượng hỏi Sở tu dung đi? Nàng tuổi trẻ, nói khôngchừng có thể nhớ rõ".
Lão hồ li này!
Ta lại nghĩ đến têntiểu tử Đặng Vân kia, về sau nếu có cơ hội, ta thử đi lừa hắn xem sao.Đến lúc này, ta không thể không hỏi, "Sao lại không thấy Đặng tòng quântới?".
Tạ Tử Nam cứng người, cái cổ vòng vo chuyển động, làm bộlàm tịch nhìn mọi nơi, "Không có tới sao? Vừa rồi dường như thần có nhìn thấy hắn tới".
Ta cười lạnh một tiếng, mấy ngày nay, tên tiểu tử kia đều vây quanh phòng của ta, mở miệng một tiếng A Nam, hai tiếngcũng A Nam. Đến lúc này lại cố tình không thấy bóng người, không có tròquỷ mới là lạ! Quay đầu nhìn A Nam trong xe, quả nhiên trên mặt nàng cóchút ưu tư.
Xe ngựa chậm rãi di động, Tạ Tử Nam cưỡi ngựa mangtheo đại đội nhân mã, tự mình đưa chúng ta đi đến bến tàu ở Nhuận Châu. Ở ngoài xe, hắn giả ý ho khan. Trong xe, ta cùng A Nam đều nghe được nhất thanh nhị sở.
A Nam có chút quẫn bách, cẩn thận nhìn ta, "Kỳthật, chuyện của Đặng Vân...", nàng có chút do dự, "Đặng lão gia tử đãbảy mươi tuổi, bên người chỉ còn lại mỗi Đặng Vân, ý của thiếp cùng Tạđại nhân, hắn nên ở lại Kim Lăng thì tốt hơn".
Sau khi ta biết ANam bị thương, ta không để cho A Nam quan tâm đến cái gì mà thích kháchhay triều đình. Trừ bỏ việc phải ứng phó với các mệnh phụ phu nhân làkhông thể trốn tránh, việc chính mỗi ngày của A Nam là ăn rồi ngủ, sauđó lại ngủ rồi ăn.
Nhưng không biết vì sao, A Nam cũng thế, mà Tạ Tử Nam cũng thế, giống như đều cảm thấy ta rất ưu ái đối với Đặng Vân.Người thiếu niên kia không giống với những thiếu niên phương Bắc, hắnphong độ hoạt bát, ngay cả tướng mạo của hắn cũng xuất chúng hơn hẳn.
Huống chi, trong lời nói của hắn đã cho ta biết hắn cũng có ý giống ta. Nếu vậy thì ta tội gì mà không biết thời biết thế?
"A Nam, ngay cả ta cũng không ngại chuyện này thì nàng cần gì phải để ý".Ta cười nhìn A Nam, "Bất quá chỉ là nhiều thêm một người cùng ta tranhđoạt gọi A Nam thôi sao? Ta vẫn còn có thể thừa nhận được".
Câu nói vui đùa của ta làm cho A Nam nháy mắt đỏ mặt, "Không phải...". Không phải cái gì, nàng cũng không dám nói thêm nữa
Ta ngồi dịch qua một chút, nằm bên người nàng, vô cùng thân thiết nắm taycủa, nhìn về phía mấy cái hộp gỗ phía đối diện, ta lải nhải nói, "Đúnglà làm khó hắn rồi, đưa đến nhiều đồ ngọt cho nàng như thế này, hối lộnhiều như vậy mà cũng không thu mua được nàng sao?"
Ta lại xoaxoa gương mặt phấn hồng của A Nam, "Tuy rằng nói gần vua như gần hổ,nhưng ta cũng không phải một con hổ đáng sợ. A Nam, một mình nàng ở LạcKinh, trong cung ngoài cung đều không có ai quen biết. Mà người thúcthúc Quy Mệnh hầu kia của nàng lại có chút không đáng tin cậy, nàng cầnmột người chân chính có thể làm chỗ dựa cho nàng. Thời xa xưa, khi mộtnữ tử gả cho quốc quân của một quốc gia khác, đều có một cận thần đitheo".
Đây là ta đang ám chỉ thân phận của nàng là Nam Hương công chúa, điều này làm cho A Nam có chút giật mình.
Trong xe ngựa, ta cùng A Nam nói chuyện. Bên ngoài mưa rơi thành một mảnh.
Ta không đợi cho A Nam đáp lại, lại nghe Tạ Tử Nam kêu to ở bên ngoài,"Hoàng Thượng, người phía trước hình như là Đặng tòng quân!"
Lầnnày, ta không thể không vén màn xe lên xem, quả nhiên nhìn thấy ở quanđạo phía trước, một bóng người mặc áo tơi đeo đấu lạp đang đứng trongcơn mưa to.
Ta trở về, cười nói với A Nam, "Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã đến, nàng nói ta cự tuyệt hắn như thế nào đây. Thiếu niêntuấn mỹ như vậy, ta không đành lòng làm cho hắn thất vọng".
A Nam càng quẫn bách hơn. Ta thấy nàng lại theo thói quen tính cúi đầu cắnmôi, liền cười cười, đẩy nàng một phen, "Bằng không nàng đi dỗ hắn đi".
Ta cũng muốn vui đùa một chút, ta còn cho ngừng xe ngựa lại, cho người đi gọi thiếu niên kia lại đây.
Quả nhiên, chính là Đặng Vân. Hắn đi đến trước cửa xe, không đợi ta vén màn xe lên, hắn đã quy củ, hướng về phía ta thi lễ, sau đó hắn đúng lý hợptình lớn tiếng nói: "Xin Hoàng Thượng cho thần theo người một đoạnđường".
Ta không nhịn được cười to: "Đoạn đường? Một đoạn đường là bao xa?"
"Đoạn đường, chính là khoảng cách từ đây đến Lạc Kinh". Chàng thiếu niên trảlời rất nhành, "Thần muốn đến Lạc Kinh, chăm chỉ học tập tham gia khoacử. Thần muốn vào triều làm quan".
"Đặng Vân! Ngươi đừng hồ nháo!", phía sau ta, cuối cùng A Nam cũng lên tiếng, "Ngươi đi như vậy, Đặng lão gia có biết không?"
Hiển nhiên là không biết. Hắn lảng tránh vấn đề của A Nam, vẻ mặt quật cường nhìn ta, "Mọi người đều nói Hoàng Thượng công tư phân minh, không phânbiệt đối xử với ai, không phân biệt đó là người Nam hay Bắc, có thật vậy không?"
"Vì sao lại muốn tới Lạc Kinh", ta ung dung hỏi thiếuniên trước mặt, "Ngươi có thể tưởng tượng được Lạc Kinh đối với ngươi mà nói có bao nhiêu hung hiểm không?". Lời ta nói là thật, nếu ở Lạc Kinh, chỉ có một mình Đặng Vân là quan lại đến từ phía Nam, con đường làmquan của hắn sẽ rất khó khăn, nhiều nguy hiểm. Không biết hắn có lo lắng đến điểm này hay không.
Đặng Vân có chút oán hận nhìn ta, "A Nam còn có thể vì Hoàng Thượng mà bị thương, Hoàng Thượng cũng phải nghĩcho A Nam nữa chứ. Lạc Kinh đối A Nam cũng có bao nhiêu hung hiểm, Hoàng Thượng có từng lo lắng qua không?"
Mưa càng ngày càng lớn, từnggiọt nước mưa nặng nề rơi xuống, bắn vào mắt ta làm cho ta không mở mắtra được, đối diện với người thiếu niên cũng đang bị nước mưa hắt vàomặt, biểu tình kiên nghị kia lưu vào đáy mắt ta.
Ta mỉm cười, làm bộ không cảm thấy bàn tay nhỏ bé của A Nam ở phía sau đang túm vạt áo của ta.
"Ta không thể cứ như vậy để ngươi đi theo", ta nói, chú ý tới sự thất vọnghiện lên rõ ràng trên gương mặt thiếu niên kia, "Nếu hôm nay ta đồng ýmang ngươi theo, Đặng lão tướng quân sẽ không vui". Ta làm bộ thậntrọng, lo lắng, "Như vậy đi, hôm nay ngươi về trước đi, trở về thươnglượng tốt với người trong nhà. Ta nhớ rõ mẫu thân của ngươi cùng vơi mẫu thân của A Nam - Sở Liệt hoàng hậu - là thân tỷ muội, như vậy tính ra,ngươi cũng là biểu ca của A Nam. Sau khi trở lại Lạc Kinh, ta sẽ hạ chỉphong thưởng cho A Nam, lựa chọn một người từ nhà mẹ đẻ của nàng vàokinh, để giúp đỡ nàng. Khi đó, ngươi sẽ đường đường chính chính theothánh chỉ mà vào kinh. Về phần khoa cử...". Ta cười cười, "Sang năm,ngươi phải chiếm hết tam giáp quý giá đấy".
Cái tay nhỏ bé đang túm vạt áo phía sau của ta dừng lại, đối diện là thiếu niên đang lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
Ta buông màn xe xuống, ngồi thẳng thân thể, gõ gõ cửa xe, ý bảo cho xe ngựa đi tiếp. Không hề nhìn thiếu niên bên ngoài kia nữa.
A Nam nghẹn họng, trân trối nhìn ta, cặp mắt to lúc này tròn xoe.
Đúng vậy, sau khi trở về ta muốn phong thưởng cho nàng, lần này, nàng theota đi nam tuần đã lập công lớn. Ta không thừa dịp này ban thưởng nàng,thì còn chờ khi nào nữa? Về phần Đặng Vân, tiểu tử kia cũng chỉ có thểcả đời làm biểu ca của A Nam mà thôi, còn những cái khác, hắn cũng đừngcó mơ tưởng!
Một lúc lâu sau, A Nam mới ngượng ngùng nở nụ cười,"Kỳ thật, nếu để Vân ca đi tham gia khoa cử, chắc sẽ bị trượt, tiểu tửkia từ nhỏ đã không yêu thích đọc sách, Hoàng Thượng không cần xem lờihắn nói là thật".
"Ta biết, khẳng định hắn không qua được khảothí", ta hừ lạnh một tiếng. Ta nhớ rõ rất rõ ràng, đầu xuân sang năm sẽmở khoa cử, bốn phía đều là thế lực của Phùng gia, tam giáp cũng toàn là vây cánh của Phùng gia, mà Phùng Mại chính là Trạng Nguyên. Việc này,ta còn chưa biết phải xử lý như thế nào. Đến lúc đó mọi việc càng trởnên khó giải quyết.
"Kỳ thật, Đặng Vân nên làm võ quan", ta nói,"Thích khách trên thuyền hoa tất sẽ có một ngày xuất hiện ở Lạc Kinh (là tên Lí Dật ak), ta hy vọng đến lúc đó có Đặng Vân ở đây. Ta sợ ta vànàng, đến lúc đó không phát hiện ra ai là thích khách. Đặng Vân cùngngười nọ đã tiếp xúc qua, có lẽ có điểm dùng".
A Nam giật mìnhnhìn ta, "Hoàng Thượng chưa nghe Vân ca nói qua sao? Kỳ thật, ngày đó,Vân ca đã làm dấu trên người thích khách kia. Về sau, nếu chúng ta gặplại người kia, chỉ cần lưu tâm một chút, vẫn có thể nhận ra hắn".