Tính cách A Nam trời sinh đã có trách nhiệm và dũng cảm, cho nên nàng không biết cái gì gọi là dịu dàng, yếu đuối.
Khi ta nói với nàng rằng ta muốn nàng tỏ vẻ yếu đuối, nàng liền mở to mắt nhìn ta.
"Hoàng thượng cảm thấy tính tình Phùng Yên Nhi dịu dàng yếu đuối sao? Hay là cảm thấy tính tình Lý Uyển Ninh dịu dàng?" Cái mũi nhỏ của nàng lại khẽ nhăn, làm mặt quỷ với ta: "Thiếp thật sự đã nhìn rất kỹ, lúc Phùng Yên Nhi khóc không chỉ khó coi mà còn có chút hung ác. Yểu điệu dịu dàng chỉ là lớp bọc bên ngoài, phía sau lớp mặt nạ này đều là trái tim cứng rắn của nữ nhân." A Nam ôm chặt Mậu Nhi, quấn lại lớp chăn bên ngoài kín hơn: "Nếu nữ nhân kia được coi là dịu dàng yếu đuối thì đã không hại Mậu Nhi thành dạng này. Lâm mỹ nhân dịu dàng yếu đuối sao? Nhưng lúc trước nàng ta vì đứa nhỏ này mà gần như biến thành một con cọp mẹ rồi."
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy lời A Nam nói quả thực là có lý: "Thật sự nữ nhân còn cứng rắn kiên quyết hơn cả nam nhân." Ta thừa nhận: "Nhưng ta vẫn hy vọng A Nam có thể nũng nịu với ta một chút. Chỉ cần một chút thôi cũng được."
Nữ nhân phong tình vạn chủng, một khi đã nổi giận thì có thể nghiền nát cả nam nhân, đôi khi còn lợi hại hơn cả độc câu hôn.
Ta nâng mặt A Nam lên, nghiêm túc nói với nàng: "Chỉ cần A Nam có thể nghĩ rằng thực ra nàng có thể dựa dẫm vào ta thì ta sẽ rất vui mừng." Ví dụ như vừa rồi nàng để Đặng Hương đến chỗ Quy Mệnh hầu, vốn dĩ việc này nàng có thể thương lượng với ta. A Nam không cần chuyện gì cũng tự mình xông lên trước, chưa tính đến việc gặp nguy hiểm, nàng làm thế khiến ta cảm thấy rất hổ thẹn.
May mà đây là ta của kiếp này, đã từng trải qua một kiếp, đã nhìn thấu một số việc, biết rõ tính tình A Nam trời sinh đã là như vậy. Ta có đủ kiên nhẫn với nữ nhân không chịu phục tùng này. Nàng là tâm can của ta, ta muốn biến trái tim cứng rắn của nàng trở thành sợi chỉ mềm trong tay ta.
Ta đi qua hôn nhẹ lên mặt A Nam.
A Nam e lệ, nhẹ nhàng đẩy ta: "Đừng đụng đến đứa bé."
Ta đắc ý cười lên, đúng là ta cố ý, lúc này A Nam trông thật đáng yêu.
Sau khi Đặng Hương từ chỗ Quy Mệnh hầu trở về thì nói cho ta biết đứa bé kia đã được đưa về, ta sắp xếp người đưa đứa bé kia đến bộ Hình, để cho bọn họ chuẩn bị tra khẩu cung của Hà gia ngay trong đêm. Ta biết mấy người miền nam ở Lạc Kinh có cách thức xử sự riêng của bọn họ, đoán chừng là ta không thể can thiệp được. Lại nói, đến thời điểm này, dường như A Nam không hề có ý định thương lượng với ta.
Đối với chuyện này ta thật sự là hết cách. Chỉ là ta còn có thể sắp xếp một chút cho Quy Mệnh hầu, đối với người như hắn, lúc này ta cũng không thể dễ dàng buông tha được.
Lúc trước ta không cố moi lấy tin tức của Lý Dật từ chỗ Phùng Yên Nhi, chuyện này ít nhiều khiến ta tiếc nuối. Nhưng mà ta vẫn không hối hận. Trong lòng ta hiểu rõ, ta không thể lấy tình cảm của ta ra để đổi chác với kẻ địch. Về điểm này, dù thế nào đi chăng nữa ta cũng không thể nhượng bộ. Ngày mai sẽ mở cửa trường thi thả người, ta đành phải tự mình ra nhận mặt thôi.
Nghĩ đến chuyện này, ta cũng không còn cảm thấy vội vàng gấp gáp nữa.
Sáng sớm hôm sau, ta dậy sớm chải đầu, vốn muốn nhẹ nhàng một chút để không đánh thức A Nam đang ngủ say bên cạnh, nhưng ta vừa thả lỏng cánh tay đang ôm A Nam, nàng liền xoay người trong lòng ta.
Ta cười khổ, hôn nhẹ lên gáy nàng. Một đêm này, nàng đưa lưng về phía ta mà ngủ, không nằm trong ngực ta, nắm chặt vạt áo của ta như trước nữa.
"Sao A Nam không ngủ nữa?" Ta hỏi nàng.
A Nam trở người, quay đầu lại nhìn ta: "Bên bộ Hình đã lấy được khẩu cung rồi sao?"
Ta sờ lên ngực nàng trêu đùa: "A Nam có phát hiện ra không, so với đêm đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau, A Nam đã mập hơn một chút rồi." Tay của ta chạm đến một điểm mềm nhũn, ngả ngớn đùa cợt.
A Nam đỏ mặt chụp lấy tay của ta: "Hoàng thượng, thiếp đang nói chuyện đứng đắn đấy!"
"Chuyện đứng đắn chính là A Nam nhanh chóng sinh một đứa bé đi." Ta nói thật: "Nàng nhìn Mậu Nhi đi, mặc dù mang bệnh nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh xắn. Lại nhìn A Ô A Mễ mà xem, đều là những nàng công chúa xinh đẹp. A Nam cố gắng một chút, con của nàng chắc chắn sẽ là đứa bé xinh đẹp nhất."
A Nam ra sức che lại vạt áo đang rơi ra của nàng, nhưng tay ta không có ý định rời đi. Ta vừa bóp nặn A Nam đến mức mềm nhũn vừa tiện tay giữ chặt lấy thân thể nàng.
"Đã lúc nào rồi mà hoàng thượng vẫn còn làm thế này..." A Nam cũng không nói hết câu, chiều hôm qua ta lăn qua lăn lại trên người nàng, lúc này trên ngực nàng vẫn còn lưu lại dấu vết.
Ta rướn người lên cười với A Nam: "Dậy không nổi thì cũng không cần dậy, ta chỉ đi đến trường thi nhìn một vòng thôi." Ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn chưa nắm chắc. Lý Dật kia âm trầm ít nói nhưng lại khiến cho người ta khó nắm bắt. Ta cũng lo sợ xảy ra chuyện gì bất trắc thì không biết phải thu thập như thế nào. Quan trọng hơn là Lý Dật này lúc nào cũng dùng mặt nạ, rất ít khi trực tiếp đối mặt với người khác. Trên đời này, người có thể nhận ra hắn chỉ có mình ta.
Ta đứng lên, cho dù lưu luyến A Nam thì ta cũng không thể bỏ qua cơ hội bắt được Lý Dật.
"Ta đi cùng hoàng thượng!" A Nam cũng đứng dậy theo ta: "Ta muốn nhìn diện mạo thật của kẻ khiến hoàng thượng tâm tâm niệm niệm không quên được kia."
Ta và A Nam ngồi xe đến cửa trường thi, thời gian vẫn còn sớm, cửa trường thi còn chưa mở.
"Hoàng thượng chắc chắn hoàng thượng có thể nhận ra người kia chứ?" A Nam hỏi ta: "Mặc dù thiếp đã từng gặp qua người nọ nhưng cũng không có ấn tượng gì. Ngày đó trên mặt người kia đeo mặt nạ, mãi đến lúc rơi xuống nước mới để lộ mặt thật, thiếp lại không nhìn rõ." A Nam có chút hoài nghi đối với ta.
Ta cười khan một tiếng, đương nhiên ta có thể nhận ra người kia, khi đó hắn là tổng quản thị vệ của ta, theo ta nhiều năm.
Lúc này, từ trong trường thi truyền ra tiếng chiêng đồng, A Nam nghe được liền bị hấp dẫn, duỗi cổ nhìn quanh: "Cửa mở rồi!"
Chỉ trong chốc lát, ta thấy nhị ca dẫn người canh giữ lối ra, nhị ca lại lớn tiếng thét lên, để cho người bên trong không chen lấn.
Hô hấp của ta ngừng lại.
Cửa trường thi mở ra, các sĩ tử chen lên.
Ta có chút hối hận vì đã không đứng vào trong đội ngũ soát người. Ta đã đánh giá thấp mấy tên sĩ tử trẻ tuổi vai dài sức rộng này. Cũng chỉ ở trong trường thi đóng kín hai ngày mà giống như là tội phạm lâu ngày mới nhìn thấy mặt trời, bọn họ xông ra ngoài như kẻ điên, chen lấn xô đẩy nhau như thể đi đầu thai, còn lớn tiếng hẹn nhau đi ăn uống chơi bời. Bọn họ xông ra kéo theo một màn bụi mịt mù, sau đó nhanh chóng tản dần ra hai đầu đường.
Tất cả quá trình này dường như chỉ kéo dài trong chớp mắt, ta còn chưa kịp nháy mắt mà cửa trường thi đã trở nên yên tĩnh rồi.
Một hồi lâu sau, A Nam vẫn ngồi bên cạnh cẩn thận nhìn chằm chằm ta, hỏi: "Hoàng thượng nhận ra được người kia không?"
Ta mờ mịt, chớp chớp ánh mắt khô khốc: "Không có!"
Ta đã sắp xếp rất nhiều nhân mã mai phục xung quanh, thế nhưng lúc này ta cũng không thể ra lệnh cho bọn họ làm bất cứ hành động nào. Nhìn trường thi trở nên vắng lặng chỉ trong chốc lát, mồ hôi lạnh của ta chảy xuống. Ta lại để cho Lý Dật chạy thoát rồi.
A Nam thở dài một hơi: "Thiếp không ngờ rằng kỳ thi này lại đáng sợ như vậy. Ngày thường vốn chỉ là những sĩ tử cư xử lịch sự, lúc vào trường thi lại trở nên cuồng nhiệt xông xáo đến như vậy."
Ta nghĩ ngợi một chút, cảm thấy không đúng: "Vừa rồi hình như trong số những sĩ tử kia không có người nọ." Ta nói: "Mặc dù vừa rồi hỗn loạn nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ mặt người. Nhưng ta không nhìn thấy Lý Dật." Công phu ta đã từng rèn luyện nhiều năm, không thể không nhìn thấy rõ.
"Chẳng lẽ là ta và Mính Hương tiên sinh đã nhìn lầm rồi sao?" A Nam nghi hoặc: "Rõ ràng là ta đã nhìn thấy người kia vào trường thi."
"Như Ý!" Ta kêu một tiếng: "Gọi Tương Vương đến đây."
Ta đã cảm thấy được có chuyện không ổn.
Ngay lúc đó, nhị ca từ trong trường thi đi ra, hắn vừa nhìn thấy Như Ý đã biết là ta gọi hắn, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đi đến bên cạnh xe hành lễ. Ta khẽ vươn tay, nắm lấy cổ tay hắn kéo vào trong xe.
Nhị ca vừa vào, nhìn thấy ta và A Nam thì cúi đầu cúi người: "Thì ra là hoàng thượng, hiện giờ kỳ thi đã kết thúc thuận lợi, sĩ tử thi xong đã trật tự rời đi rồi. Bây giờ trong trường thi còn đang thu quyển*, đã sắp có thể giao quyển cho bộ Lễ rồi."
*quyển: bài thi của các sĩ tử trong kỳ thi thời phong kiến
"Giữa chừng có người nào rời đi rồi phải không?" Ta hỏi.
Nhị ca nhìn ta kinh ngạc.
"Rốt cuộc là có hay không?"
"Có!" Nhị ca thừa nhận: "Chạng vạng hôm qua có một sĩ tử khoa võ đột nhiên bị kiết lỵ, vừa nôn vừa đại tiện, tự mình xin rút đi. Chỉ là khi đó hắn đã viết xong quyển, ta cho người đóng quyển của hắn lại, giao cho Tưởng đại nhân."
A Nam ở bên cạnh kêu lên một tiếng kinh hãi.
Ta lại hỏi thêm chút vấn đề, trong lòng đã có suy tính, thế mà Lý Dật kia thật sự là cao thủ, lại có thể hoàn thành quyển trước thời hạn rồi rời trường thi. Hắn chỉ là muốn rời khỏi trường thi sớm hay là đã cảm giác được cái gì?
Không, hắn sẽ không, hắn ở trong trường thi, hẳn là không có khả năng biết được những chuyện xảy ra bên ngoài, trừ chuyện ta giết toàn bộ người trong cái nhà đã nuôi hắn. Những tin tức khác đều đã bị ta phong tỏa không thể lọt ra ngoài được. Thậm chí hẳn là hắn còn không biết tình huống lúc này đã biến chuyển. Vì sao hắn lại rời khỏi trường thi sớm?
Trong lòng ta đầy nghi hoặc.
"Ngươi nói hắn vừa nôn vừa đại tiện sao?" Ta tò mò hỏi.
Nhị ca suy nghĩ: "Thân thể của sĩ tử này có vẻ không tốt lắm. Hắn vừa vào trường thi chưa bao lâu đã ngất đi một lúc, nhưng đến lúc tỉnh dậy cũng không chịu rời đi, một mực kiên trì ở lại trường thi."
Con mắt A Nam xoay tròn, giống như nhớ ra cái gì. Vẻ mặt vừa giảo hoạt vừa bướng bỉnh: "Vừa vào trường thi chưa bao lâu đã hôn mê sao? Có phải khi đó xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn hay không?"
"Không xảy ra chuyện gì lạ cả, mọi thứ đều hết sức bình thường." Nhị ca nghiêng đầu nhớ lại: "Lúc đó tất cả các thí sinh đều đã vào lán của mình, chốt gỗ đã kéo, giấy cũng được đóng dấu niêm phong xong xuôi, tên sĩ tử kia nhìn thuộc hạ của thần rồi đột nhiên ngã xuống. Lúc ấy ta cũng suy tính xem có nên tống hắn ra khỏi trường thi hay không, nhưng sau đó chính hắn xin được ở lại, nói là muốn cố gắng thi xem kết quả ra sao."
Nhị ca đã nhìn ra ta rất coi trọng chuyện này, hắn phái người đi lấy tư liệu lai lịch của sĩ tử kia.
A Nam ở bên cạnh ta cười khanh khách: "Chính là hắn rồi!" A Nam vui vẻ: "Quả nhiên hắn vẫn còn say hồng nhan của ta." A Nam nghiêng đầu nhìn ta: "Hoàng thượng có còn nhớ không, ở trên thuyền hoa kia ta hạ thuốc với tên thích khách, con dấu niêm phong trên giấy đều là màu đỏ của sơn quét tường."
Nhị ca vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, trên mỗi tờ giấy đều có dấu niêm phong là chữ "Phong" màu đỏ, hơn nữa còn cuộn thành một cuộn rất lớn. Lúc đó thuộc hạ của ta nói đó là màu sơn quét tường."
A Nam cực kỳ đắc ý: "Thiếp đã sớm nói thuốc rất có hiệu quả, lần này hoàng thượng đã tin chưa?" Nàng nhất thời cao hứng, cầm lấy cánh tay của ta đong đưa: "Có phải là ta rất có năng lực hay không?"
Ta dở khóc dở cười, cũng không nghĩ tới việc say hồng nhan mà trước kia A Nam nói với ta lại thú vị như vậy. A Nam rốt cuộc vẫn là một người lương thiện, không nỡ xuống tay hạ độc chết người. Nhưng tên Lý Dật này thật sự dính phải thứ thuốc hồng nhan kia cũng thật xui xẻo, cũng đủ khó chịu rồi. Một đại nam nhân, cho dù đổ máu cũng không muốn mất mặt.
Lý Dật như vậy hình như cũng không đáng sợ như kiếp trước.
Ta nắm bàn tay không thành thật kia của A Nam, đưa lên hôn một cái. Đây là cảm ơn A Nam đã giúp ta, cũng là biểu đạt tình nghĩa của ta đối với nàng.
Nhị ca liếc mắt một cái, vội vàng quay mặt sang hướng khác.
A Nam lại đỏ mặt, lặng lẽ rút tay lại.
Nhị ca trình lai lịch của sĩ tử kia lên.
Ta nhìn thoáng qua, bên trên có tên dự thi, nếu đây thật sự là Lý Dật mạo danh thì cái người thật sự mang cái tên này hẳn là đã gặp bất trắc rồi.
"Hoàng thượng có muốn xem quyển của sĩ tử này không? Người có thể yêu cầu Tưởng đại nhân, vừa rồi toàn bộ quyển đã được thu về bộ Lễ." Nhị ca có chút ngạc nhiên nhưng hắn vẫn nghiêm túc chờ chỉ thị của ta.
"Không cần!" Ta phất phất tay: "Nhị ca vẫn nên đưa tất cả bài thi về bộ Lễ đi. Mọi thứ vẫn tiến hành như bình thường, đảm bảo kỳ thi mùa xuân này không xảy ra điều gì ngoài ý muốn." Ta nói.
Nhị ca nhận lệnh, lui ra khỏi xe ngựa đi làm chuyện của hắn.
A Nam trợn tròn mắt nhìn ta đầy mong đợi: "Hoàng thượng nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?" Nàng hỏi ta, bày ra dáng vẻ khiêm tốn ngoan ngoãn chờ lệnh của ta.
Hôm qua ta bảo nàng tỏ vẻ dịu dàng yểu điệu trước mặt ta một chút, mặc dù ngoài miệng nàng không chịu nhưng rõ ràng là đã nghe lọt lời. Lúc này nàng tỏ vẻ dịu dàng một chút, không cướp quyền ra quyết định trước mặt ta.
Ta suy nghĩ cẩn thận: "Lý Dật đã sớm ra ngoài, một là thân thể không khỏe, hai là kế hoạch ban đầu của bọn họ chính là như vậy, bọn họ vốn định nhân lúc sáng sớm để tiếp nhận quân của Phùng gia. Đương nhiên, còn có tám doanh phía nam. Về lý mà nói, hẳn là bây giờ cũng nên có tin tức từ tám doanh phía nam rồi."
"Thật sao?" A Nam kinh ngạc: "Phùng Ký sẽ giao quân của hắn cho Lý Dật sao?"
Ta cười lạnh: "Phùng Ký làm sao có thể tự mình lĩnh quân!" Nói xong bản thân ta lại cảm thấy khó xử trước, Phùng Ký đúng là được ta phong làm Đại Tư Mã tướng quân, ta nói hắn không thể lĩnh quân quả thật là chuyện buồn cười.
Chỉ là ta lấy kinh nghiệm từ kiếp trước, đừng nói là Phùng Ký, ngay cả năng lực của Lý Dật cũng có hạn, bọn họ chủ yếu lợi dụng nội ứng để làm tan rã hộ vệ của ta. Muốn lĩnh quân đánh giặc lâu dài còn phải dựa vào công lao chinh chiến và năng lực tích lũy được trên chiến trường. Mười bốn tuổi ta đã theo phụ hoàng lĩnh quân mới có thể tích lũy được một chút can đảm như vậy, nhưng so với nhị ca chỉ lớn hơn ta mấy tuổi quả thực là còn kém xa.
Trái lại A Nam không chê cười ta, nàng chỉ nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Theo như lời của hoàng thượng thì Lý Dật sẽ không rời khỏi kinh thành sao? Như vậy thì không có gì phải gấp gáp cả, chỉ cần hắn vẫn còn ở trong kinh thành thì chúng ta sẽ không sợ hắn, hay là chúng ta nghĩ cách để dụ hắn xuất hiện đi."
"Dụ?" Ta tò mò: "Dụ như thế nào?"
A Nam nheo mắt lại, nhìn ta cười không có ý tốt: "Một con mồi thơm ngào ngạt như vậy mà hoàng thượng đã quên rồi sao? Thế mà người ta vẫn cứ muốn lao vào trong lòng hoàng thượng đấy."
Ta lập tức hiểu được: "Lý phu nhân!"
A Nam nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Nếu Lý Dật và Phùng gia, còn có Lý phu nhân và Quy Mệnh hầu kia cấu kết nhau thì chúng ta cũng có thể lên kế hoạch tóm gọn tất cả bọn họ một lần.