Lần này Trần Mục Phi rủ năm người bạn đến Hải Thành chơi, tính luôn cả Điền Viện đến sau là nhóm có tổng cộng bảy người. Trưa hôm nay anh ta dẫn bọn họ ra biển câu cá, thành quả cũng khá là phong phú, sau khi trở về đã đưa cho đầu bếp xử lý, làm ra sáu món ăn. Mỗi món đều làm hai phần, sau khi làm xong thì gọi mấy bạn nhỏ sát bên sang lấy về ăn.
Trình Tiếu Khải và Chu Tự Nam đi tới, nhìn thấy một bàn hải sản thì có chút kinh ngạc: “Anh Mục Phi, đây đều là những thứ hôm nay các anh câu được ạ?”
“Đúng vậy, tuyệt vời lắm đúng không?”
Chu Tự Nam: “Tuyệt vời lắm ạ.”
Trần Mục Phi: “Anh trai em câu được nhiều nhất, con lớn nhất cũng là do cậu ấy câu.”
Chu Tự Nam quay đầu nhìn Chu Hoài Ngạn, anh đang bưng một con cá tới đây, nói: “Các em cầm sang bên đó ăn đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn anh.”
Chu Hoài Ngạn nói câu ‘không có gì’, vừa định xoay người thì đột nhiên ngửi thấy một mùi bia, anh dừng lại, lần nữa nhìn về phía cậu ta: “Em uống bia à?”
Chu Tự Nam ngẩn người, sờ sờ mũi: “… Tối nay bọn em có mua chút bia về uống.”
“Ơ, mấy cậu nhóc này còn biết mua cả bia cơ đấy. À đúng rồi đúng rồi, các em có thể uống bia rồi mà.” Trần Mục Phi nói, “Bên chỗ bọn anh có rượu đỏ với rượu ngoại, các em có muốn uống không? Cầm hai chai về thử đi.”
Vừa dứt lời đã bị Chu Hoài Ngạn liếc cho một cái, anh ta lại nói: “Aiza, tốt nghiệp rồi mà, để các em ấy buông xõa tí đi.”
Chu Hoài Ngạn đương nhiên không có ý kiến với chuyện mấy cậu thiếu niên này muốn buông xõa, nhưng người anh đang lo lắng là Tống Kinh Hi.
Cô nhóc kia chắc chắn cũng uống cho mà xem.
“Rượu thì chắc không cần đâu ạ, uống bia là được rồi… uống bia không dễ say.” Chu Tự Nam nói, “Vậy, bọn em bưng đồ ăn về nhé?”
Trần Mục Phi: “Được, bưng đi.”
“Anh Mục Phi, ngày mai các anh còn ra biển không ạ?” Trước khi đi, Trình Tiếu Khải còn hỏi thăm một câu. Cậu ấy vốn tưởng ra biển không có gì thú vị, nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều cá như vậy thì đột nhiên có hứng thú.
Trần Mục Phi nói: “Để xem tình hình đã, sao cũng được.”
“Vậy nếu có đi thì gọi em với nhé, em cũng muốn đi câu cá!”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi nói xong, hai người bưng thức ăn đi ra ngoài, nhóm của Trần Mục Phi thì ngồi xuống bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.
“Rượu này uống ngon nhỉ, hay là cho bọn họ nếm thử đi?”
Mạnh Vũ ngồi đối diện nói: “Rượu này mạnh lắm đấy, dám chắc uống vào rồi bọn họ sẽ gục ngay tại chỗ.”
“Đâu có sao.”
“Cậu hỏi Hoài Ngạn xem có sao không.” Mạnh Vũ nói, “Những người khác thì không sao, em gái của chúng ta uống say thì làm sao bây giờ.”
Mấy người ở đây thường ăn cơm uống rượu với nhau, đương nhiên nhớ rõ chuyện lần trước Chu Hoài Ngạn không cho bọn họ rót rượu cho Tống Kinh Hi.
Trần Mục Phi: “Em gái chắc uống không say đâu, một ly cũng không đến nỗi.”
“Bọn họ uống bia là được rồi.” Chu Hoài Ngạn thản nhiên nói, “Nói không chừng uống bia cũng đủ ngất rồi.”
“Được rồi được rồi….”
Điền Viện ngồi ở bàn đối diện liếc mắt nhìn Chu Hoài Ngạn, tuy giọng nói của anh lạnh lùng hờ hững nhưng không khó để nhận ra anh rất bảo vệ Tống Kinh Hi.
Giống như ngày hôm qua ở trên ban công vậy, từ xa xa nhìn thấy cô bị bóng đập trúng đầu là anh lập tức đứng lên chạy xuống lầu ngay.
Thật lòng mà nói, nếu không phải nghe Trần Mục Phi nói anh và nhà họ Tống có quan hệ sâu xa, anh được người ta nhờ chăm sóc Tống Kinh Hi, cô ta thật sự sẽ hoài nghi chút gì đó….
——
Nửa tiếng sau, nhóm người ở đây đã bắt đầu say khướt. Chủ đề trò chuyện ban đầu từ chuyện dự án chuyển sang hồi tưởng lại quá khứ sau khi uống say. Chu Hoài Ngạn cười nhạt nhìn đám Trần Mục Phi nói bậy, không tham dự nhưng cũng không rời đi.
Nghe một hồi, chắc là cảm thấy bọn họ quá nhảm nhí, anh lấy điện thoại di động ra.
Anh là kiểu người không thường xuyên đăng bài lên vòng bạn bè, nhưng một năm qua thỉnh thoảng sẽ mở lên lướt xem.
Bởi vì thời gian trước Tống Kinh Hi phải vật lộn với một đống bài thi nên cô hay đăng lên vòng bạn bè để xả stress, cũng thường xuyên đăng một số thông tin về chế độ ăn uống hằng ngày, còn cố ý tag anh vào để cho anh xem. Dần dà anh cũng hình thành một thói quen, lúc nào nhàm chán sẽ lướt vòng bạn bè một hai phút.
Tối nay mới nhấp vào vòng bạn bè chưa được mười giây, anh đã thấy bóng dáng của Tống Kinh Hi.
Cô đăng sáu tấm hình, ba tấm đầu là cảnh biển hôm nay vui chơi ngoài trời, ba tấm sau là bữa ăn tối nay: hải sản, bia, bạn học chụp ảnh chung. Trong ảnh chụp chung cô ngồi ở vị trí trung tâm, tay trái cầm lon bia giơ lên trước ống kính, môi nở nụ cười tươi rói nhưng hai gò má đã phiếm hồng, ánh mắt mơ hồ mê ly.
Rõ ràng là cô đã uống say rồi.
Chu Hoài Ngạn khẽ nhíu mày, không ngồi yên được nữa. Anh đứng dậy đi về phía cửa biệt thự, màn đêm đã buông xuống, ngoài bờ biển là tiếng vóng vỗ rì rào, trong căn biệt thự bên cạnh cũng vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ.
Anh biết cô đã trưởng thành, cũng biết cô có thể uống rượu. Cho nên không phải anh không cho phép, mà là anh có trách nhiệm với cô, vì vậy anh đã gọi điện thoại cô, muốn khuyên cô uống có chừng mực, thế nhưng Tống Kinh Hi lại không trả lời.
Chu Hoài Ngạn cất điện thoại, không còn do dự nữa mà đi thẳng sang căn biệt thự bên cạnh. Nhưng lúc mở cửa đi vào anh lại không thấy Tống Kinh Hi đâu, chỉ thấy mấy cậu nhóc kia đang nằm trong phòng khách, ngửa mặt lên cười nói ồn ào.
“Sao chỉ có mấy người các em?” Chu Hoài Ngạn nhìn thấy một lon bia trên bàn cà phê.
Người nằm gần anh nhất là Trình Tiếu Khải, cậu ấy phải nheo mắt một lúc lâu mới thấy rõ người tới, muốn đứng lên nhưng lại không đứng lên được: “Anh! Anh tới ạ! Bọn họ ra bên ngoài chơi rồi!”
“Bên ngoài?”
“Đúng vậy, vừa rồi bọn em mới ra ngoài bắn pháo hoa, mấy người kia vẫn chưa quay về!”
Giờ này mà đi bắn pháo hoa?
Tim Chu Hoài Ngạn đập thình thịch, xoay người đi ra ngoài.
Vùng biển này thuộc khu du lịch, trên bãi cát có đủ loại cửa hàng nhỏ bằng gỗ, ánh đèn lờ mờ, người đến người đi. Thế nên đêm cũng không quá tối.
Nhưng dù sao đây cũng là bờ biển, đối với người đã uống say thì rất nguy hiểm.
Chu Hoài Ngạn nhìn quanh một vòng vẫn không thấy Tống Kinh Hi đâu, anh lại đi dọc theo bờ biển một đoạn, nhưng cũng không thấy ai. Ngay lúc anh định gọi cho nhóm Trần Mục Phi bảo bọn họ đi tìm cùng thì bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
Là của Tống Kinh Hi.
Trái tim anh thoáng buông lỏng, cất di động đi, lần theo tiếng nói bước qua đó. Quả nhiên, anh nhìn thấy bóng dáng của Tống Kinh Hi trên bãi cát cách đó không xa, bên cạnh cô còn có người bạn của cô, Hứa Thanh.
Hai cô gái dường như hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của người khác, nhìn lên bầu trời đêm, cố gắng nói to hơn đối phương.
“Mặt trăng này! Sao lại to như thế!”
Tống Kinh Hi lắc đầu: “Tớ cũng không biết vì sao nó lại to như thế, chắc là, chắc là tại vì nó to đấy!”
“To càng tốt, to càng tốt!”
Tống Kinh Hi cười ha ha đầy vui vẻ: “Vậy đúng là cái gì to cũng tốt nhỉ!”
Hứa Thanh: “Haha, ví dụ như cái gì? Mẹ nó, Kinh Hi, cậu là đồ háo s@c!”
“Tớ đã nói gì đâu mà cậu bảo tớ là đồ háo s@c?”
“Cậu biết cậu đang nói gì không!”
“Haha, cậu nghe hiểu được à? Đúng rồi đó, tớ là đồ háo s@c, vô cùng háo sắc!”
Chu Hoài Ngạn: “…”
Hai người các cô đang nói nhảm gì vậy?
Chu Hoài Ngạn cúi người, bắt lấy tay Tống Kinh Hi rồi kéo cả người cô lên.
“A, a a… Đau, đau…. đầu đau quá!” Tống Kinh Hi ngơ ngác ngồi dậy, đưa tay ấn đầu.
Chu Hoài Ngạn bị con sâu rượu này chọc tức: “Tống Kinh Hi, em cũng giỏi quá nhỉ, vừa uống có tí bia đã say không còn biết gì.”
“Anh, anh làm gì vậy? Em là đồ háo s@c đấy! Anh tôn trọng chút đi!”
Khóe miệng Chu Hoài Ngạn giật giật, cũng không muốn nhắc cô là vừa rồi cô nói xằng nói bậy: “Đứng lên!”
Cả người cô mềm nhũn, anh vừa kéo một cái đã nhấc cả người cô lên.
Chu Hoài Ngạn xoay người, thẳng thừng cõng cô lên lưng.
“Kinh, Kinh Hi, sao đột nhiên cậu bay lên trời vậy?” Hứa Thanh chậm chạp nhìn qua, đưa tay về phía cô.
Tống Kinh Hi tựa vào vai Chu Hoài Ngạn, nghiêng đầu muốn nắm lấy tay Hứa Thanh: “Tớ không biết, là anh ấy kéo tớ.”
“A!”
Đúng lúc này, Chu Tự Nam ở cách đó không xa luống cuống chạy tới, trên tay còn xách theo ba ly nước chanh tươi mua từ trong nhà gỗ ven biển.
Chu Hoài Ngạn: “Em cũng ở đây sao?”
Chu Tự Nam nhìn người trên lưng anh, vội vàng nói: “Vừa rồi hai người họ cứ một hai muốn uống nước trái cây, cho nên em rời đi để đi mua nước.”
“Em cũng uống say rồi à?”
Chu Tự Nam nghẹn họng, cậu ta cũng uống không ít, nhưng vẫn chưa đến mức không tỉnh táo nỗi.
“Em chưa say…”
“Vậy dưới tình huống như thế mà em lại dẫn họ ra bờ biển, còn bỏ người lại ở đây một mình?”
Giọng điệu nghiêm khắc của anh làm cho Chu Tự Nam tỉnh táo lại không ít, lúc này cậu ta mới muộn màng nhận ra sự nguy hiểm.
Cũng do vừa rồi Trình Tiếu Khải có mua một ít pháo hoa nhỏ, sau khi đốt xong thì đã chạy đi đâu mất dạng, bỏ lại hai cô gái cho cậu ta.
“Em, em biết rồi. Em xin lỗi.”
Chu Hoài Ngạn đè nén cơn giận, hất cằm về phía Hứa Thanh đang nằm trên bờ cát: “Còn không nhanh đưa người ta về.”
“…..Vâng ạ!”
——
“Hứa Thanh, Hứa Thanh đâu?”
“Đừng ồn ào.” Trong bóng đêm, Chu Hoài Ngạn cõng Tống Kinh Hi đi về phía biệt thự, nhưng cô không chịu nằm yên mà cứ ầm ĩ vào tai anh: “Em muốn đi tìm Hứa Thanh. Cô ấy là bạn tốt của em!”
“Tống Kinh Hi, im lặng đi, nếu không tháng sau sẽ bị trừ tiền tiêu vặt.”
“Hả?” Giống như bị đâm trúng vào điểm nào đó, giọng nói của cô lập tức trầm xuống, “Không thể trừ tiền tiêu vặt được, tiền tiêu vặt của em vốn đã rất ít rồi, em phải….(nấc cục) tiết kiệm tiền tiêu vặt.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy! Anh đừng trừ!” Giọng Tống Kinh Hi vừa trầm xuống là lại nghe có vẻ rất ấm ức, “Em không nói chuyện lớn tiếng nữa là được chứ gì.”
Nói xong, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn tựa vào đầu vai anh.
Sau khi Tống Kinh Hi không nói lời nào nữa, Chu Hoài Ngạn cũng bước nhanh hơn. Có điều, bởi vì anh bước nhanh trên cát nên người đang nằm trên lưng anh cũng cảm thấy rất xóc nảy.
Vốn dĩ uống say đã khó chịu, bây giờ bị lắc như thế lại càng khó chịu hơn. Tống Kinh Hi không muốn để cho người trước mặt cử động nữa, nhưng vừa vươn tay ra vỗ nhẹ anh là anh lại càng lắc lư hơn. Cô mất hứng, nghiêng đầu qua nói: “Anh đừng cử động nữa được không?”
Chóp mũi chạm vào làn da có chút ấm áp khiến cô sửng sốt, cô lại nhích về phía trước, thế là chóp mũi đột nhiên trượt theo da thịt trên cổ người nọ rồi kẹt lại sau tai, “Này, có được không, hả….”
Sau gáy nổi lên cơn tê dại, bước chân của Chu Hoài Ngạn lập tức dừng lại. Anh kinh ngạc nghiêng đầu qua, chợt thấy Tống Kinh Hi nhíu mày, mũi của cô vẫn đang mắc kẹt sau tai anh: “Hửm, thơm quá…”
“…..”
“Anh thơm quá…” Trong bóng đêm, ánh sáng yếu ớt cách đó không xa chiếu thẳng vào ánh mắt mơ màng không còn một chút tỉnh táo nào của cô.
Chu Hoài Ngạn khẽ nhíu mày, gần như cắn răng nói: “Tống Kinh Hi, nằm xuống đàng hoàng, đừng có lộn xộn.”
“Ồ… anh còn đẹp nữa chứ.”
Tầm mắt Tống Kinh Hi chuyển từ tai sang mắt anh, rồi từ mắt đến mũi, cuối cùng dừng lại trên miệng anh, thình lình nói: “À… có ai nói cho anh biết em là đồ háo s@c chưa?”
“…..Tống Kinh Hi.”
Tống Kinh Hi đáp lại một tiếng, hai bàn tay vốn đang ôm cổ anh đột nhiên giơ lên ôm lấy mặt anh.
“Anh đẹp thật đấy… môi, môi anh thật sự rất đẹp, hình như cũng mềm mại như anh ấy vậy đó!”
Mềm mại như ai?
Trong đầu cô suốt ngày cứ nghĩ đến cái gì vậy…
Chu Hoài Ngạn hồi lâu không nói nên lời, cũng không để ý đến cô nữa, muốn đi về phía trước, nhưng tay cô vẫn không chịu buông mặt anh ra.
Giằng co một lúc, anh không còn đủ kiên nhẫn để vật lộn với cô nữa, đành miễn cưỡng quay đầu lại. Thế nhưng ánh mắt của người trước mặt bỗng trở nên hoảng hốt, “Đừng đi đừng đi, để cho em thử xem…”
“Gì cơ?”
Chu Hoài Ngạn không hiểu cô có ý gì, nhưng một giây sau anh đã biết được…
Bởi vì Tống Kinh Hi nhảy lên như một cái lò xo, đột nhiên nhích lại gần anh.
Khoảnh khắc đó anh không kịp né tránh, chỉ cảm thấy khóe miệng bỗng dưng đau nhức! Mà trong cơn đau nhức, cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi anh cũng được khuếch đại vô hạn.
Là môi của cô.
Đồng tử của Chu Hoài Ngạn hơi co lại, người cứng đờ tại chỗ. Anh vừa kinh ngạc vừa bối rối, hiếm khi không biết bước tiếp theo nên làm gì cho phải.
“Ồ, đúng là vừa đẹp vừa mềm.”
Người khởi xướng buông tay ra, cười ngây ngô một tiếng rồi lại nằm xuống.
Đêm hè oi bức, một cơn gió thổi qua, Chu Hoài Ngạn có thể cảm nhận rõ sau lưng mình đổ một lớp mồ hôi mỏng.