Cuối cùng, Cố Nam Thành tức giận cúp điện thoại.
Tôi thu lại điện thoại, nhìn vào đĩa há cảo nóng trên bàn, trái tim yếu mềm.
Cố Nam Thành chưa bao giờ thất hẹn, anh ta nói sẽ về, thì nhất định sẽ về.
Một tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của tôi, trong lòng tôi vui vẻ, nhất định là Cố Nam Thành đã trở về, chỉnh lại quần áo chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra phút chốc nét tươi cười trên mặt liền cứng đờ.
Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ, trang điểm tinh tế, mềm yếu, đáng thương.
Tôi ngẩn người, còn chưa nói gì, cô gái kia đã mở miệng trước:
"Cố phu nhân, đã lâu không gặp, nhìn dáng vẻ này là đã quên tôi rồi sao?"
Tôi cười, tôi làm sao có thể quên, chính cô gái này, khiến tôi ba năm nay sống không bằng chết, khẽ gật đầu.
"Làm sao có thể quên được, kẻ thất bại dưới tay tôi."
Ôn Tuyết Nhi mặt trắng bệch, định thần lại:
"Tôi còn tưởng rằng, Cố phu nhân ngồi ở vị trí này, đã quên mất chủ nhân trước kia của nó là ai rồi chứ."
"Chủ nhân trước?"
Tôi thản nhiên cười, đối mặt với cô gái trước mặt đầy khí thế:
"Sao tôi lại nhớ là, Ôn tiểu thư chưa từng ngồi lên vị trí này?"
Sắc mặt Ôn Tuyết Nhi lập tức thay đổi.
"Thời Thanh Vãn, nếu không do cô, năm đó tôi đã sớm ngồi vào vị trí này rồi, phu nhân của tập đoàn Cố thị chính là tôi, cô tưởng rằng Nam Thành yêu cô sao? Anh ấy chẳng qua chỉ bởi vì cô là đại tiểu thư Thời gia, cô có thể mang lại lợi ích cho anh ấy, bị ép bất đắc dĩ mới cưới cô thôi." Ôn Tuyết Nhi khiêu khích nói.
Tôi nhếch miệng, không chịu thua đáp:
"Cô cũng biết tôi có thể mang lại lợi ích cho Nam Thành, vậy cô có thể mang lại cái gì? Lúc trước vì 9 tỷ mà rời bỏ anh ấy, bây giờ lại muốn quay về?"
Ôn Tuyết Nhi mặt trắng bệch, cắn răng giọng điệu hung hãn:
"Năm đó nếu không phải cô bắt tay với Cố chủ tịch ép tôi, tôi sao có thể rời bỏ Nam Thành, chúng tôi yêu nhau như vậy, là loại tiện nhân độc ác như cô chia rẽ chúng tôi!"
"Ồ vậy sao?"
Tôi nhếch mép, thấy trong mắt cô ta có vài phần trêu chọc:
"Chẳng phải cô cảm thấy, Nam Thành năm đó bị Cố chủ tịch đóng băng tài sản không tiền không thế, không đem lại hạnh phúc cho cô, nên lúc tôi cầm 9 tỷ đến tìm, cô không chút do dự chọn 9 tỷ sao?"
Tôi đáp trả từng câu, mặt Ôn Tuyết Nhi càng thêm méo mó, giống như bị người ta tát một cái, đỏ mặt tía tai.
Vừa định đáp trả, bỗng thoáng thấy chiếc maserati cách đó không xa chầm chậm tới gần, bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi xuống.
"Cố phu nhân, tôi cầu xin cô đừng đuổi tôi đi, tôi có thể không cần danh phận, chỉ cần ở bên cạnh Nam Thành là được, tôi cầu xin cô đừng bắt tôi rời xa Nam Thành."
Tôi ngẩn người, lập tức hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, nhếch mép nhìn cô ta tự diễn.
Một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, khuôn mặt tuấn tú mang theo lạnh lẽo của Cố Nam Thành xuất hiện.
"Cô đang làm gì vậy?"
Tôi mở miệng còn chưa kịp nói đã bị giọng nói yếu đuối cắt ngang:
"Cố phu nhân, cô đừng tức giận, tôi thật sự chỉ là không thể rời xa Nam Thành, tôi cầu xin cô, tôi không cần gì cả, đừng bắt tôi rời xa Nam Thành là được..."
Ôn Tuyết Nhi khóc đến thế lương, vươn tay tiến lên muốn kéo tay tôi, tôi không thích người khác chạm vào người, lùi một bước, theo bản năng muốn đẩy tay cô ta ra.
Tay còn chưa chạm vào cô ta, Cố Nam Thành thấy tay tôi giơ lên, tưởng rằng tôi muốn đánh cô ta, liền đẩy tôi sang một bên, lực đẩy khá mạnh, tôi đứng không vững, lập tức ngã lên thềm đá bên cạnh.
Cơn đau truyền đến trán, tôi sờ thử, đã chảy máu.
Cố Nam Thành cách đó không xa vẻ mặt lo lắng nhìn Ôn Tuyết Nhi trong lòng, giọng nói tràn đầy quan tâm, không thèm liếc tôi lấy một cái:
"Tuyết Nhi, em sao rồi, có sao không?"
Tôi cười thê lương, tôi chạm còn chưa chạm vào cô ta, cô ta có thể làm sao được.
Đợi sau khi xác định Ôn Tuyết Nhi không sao, Cố Nam Thành mới quay đầu lại, không chút cảm xúc nhìn tôi:
"Đợi lát nữa, tôi tính số với cô." Nói xong, chỉ còn lại tiếng bước chân.
Giọng điệu kia, cứ như tôi đã giết cả gia đình người yêu của anh ta vậy.
Tôi lật đật ngồi dậy, cơn lạnh cách lớp quần áo vẫn xuyên qua da thịt thấu vào xương, tôi nhìn đèn chiếu hậu màu đỏ kia biến mất ở đằng xa tối tăm, lòng đầy bi ai.
Tôi khát khao nhường nào anh có thể yêu tôi, cho dù là giả dối cũng được.
Tôi ngồi ở cửa rất lâu mới quay lại biệt thự, ngồi trong phòng khách nhìn há cảo đã không còn nóng, trái tim như đóng băng.
Cố Nam Thành ba giờ sáng mới về, thấy tôi còn ngồi ở trong phòng khách có chút khựng lại, nhưng ngay lập tức lại trở về trạng thái lạnh lùng như bình thường.
"Nói đi, chuyện gì."
Tôi đi qua nhận lấy áo khoác anh cởi xuống, thuận tay treo lên giá bên cạnh, động tác kia quá thuần thục, giống như người vợ hiền lương thục đức hằng ngày làm vì chồng bận rộn bên ngoài vậy.
Ánh mắt Cố Nam Thành rũ xuống, tóm lấy tay đẩy tôi xuống số pha, sau đó cả người liền đè lên, tôi khựng lại, chốc lát hiểu được anh ta muốn làm cái gì, chống tay vào khuôn ngực rắn chắc của anh ta không để anh ta tới gần, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ:
"Nam Thành, em còn chưa ăn cơm." Đây là lần đầu tiên tôi từ chối anh ta.
Cố Nam Thành đột nhiên dừng tay, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, lát sau, khóe miệng nhếch lên ý châm chọc:
"Thời Thanh Vãn, bắt đầu chơi lạt mềm buộc chặt à? Cô chờ tôi quay về, không phải là muốn tôi ngủ với cô sao?"
Tôi chống tay đẩy người anh ta dậy, cố sức muốn cách xa anh ta, ánh mắt bình tĩnh:
"Cố Nam Thành, có vài lời, em nhất định phải nói với anh."