*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hari
Rất nhanh mọi người đã viết xong, dấu dấu diếm diếm bỏ vào trong hộp.
Chu Lệnh muốn nhìn, bị Kỳ Kỳ đẩy đầu ra: "Viết của anh đi! Nhìn đông nhìn tây cái gì."
Anh ta lầu bầu, dậm dờ nửa ngày mới bỏ vào hộp.
Thầy ngữ văn đi tới: "Đều viết xong rồi sao?" Trên tay thầy cầm 6 cây phấn màu khác nhau, để mọi người rút ngẫu nhiên.
Chờ khi mọi người đều đã rút xong, thầy mới nói: "Cây phấn vừa rút đại diện cho các chủ ngữ khác nhau, cũng chính là nhân vật trong trò chơi này. Kỳ Kỳ rút được Tôn Đồng Trân, Chu Lệnh rút được Hứa Thuận Kỳ, Tôn Đồng Trân rút được Chu Lệnh, Hứa Thuận Kỳ rút được Kỳ Kỳ." Hai cặp đôi đổi cho nhau.
Thầy ngữ văn cười nhẹ: "Hai em tương đối may mắn, rút được đối phương." Thầy đang nói Lục Chính Đông và Lâm Kiều.
Lâm Kiều nhẹ a một tiếng, hỏi: "Tiếp theo thế nào ạ?"
"Trong hai hộp này là địa điểm, và đang làm gì do các em vừa viết. Nào, hiện tại mỗi người đến đây rút một tờ giấy, cùng với nhân vật lúc trước rút được ghép lại, xem mọi người đang làm gì."
Chu Lệnh viết không nhanh, nhưng đi rút thăm lại rất nhanh nhảu, anh ta nhảy lên tranh rút đàu tiên, rút xong lại quay lưng trộm xem trước.
Sau đó anh ta cười ra tiếng heo kêu: "Hứa Thuận Kỳ ở trong phòng học đánh rắm?????? Đây là nhân tài nào viết ha ha ha ha ha ha đánh rắm ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
"Lại còn hẳn là ở trong phòng học ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mấy người quá ác độc a!!!"
Hình tượng của Hứa Thuận Kỳ ở trong gameshow là cún con ngây thơ, cún con lại ở trong phòng học đánh rắm, thật là khó mà chấp nhận được.
Hứa Thuận Kỳ trừng lớn mắt, vẻ mặt vô tội: "Anh Chu Lệnh đang nói cái gì vậy? Em không có đánh anh Chu Lệnh a, sao lại nói em đánh anh Chu Lệnh?"
Chu Lệnh sửng sốt một giây, mới phản ứng lại, nhào lên người cậu ta: "Thằng này giỏi nhỉ, mày dám bảo anh mày là rắm à? Hứa Thuận Kỳ này gan càng ngày càng lớn rồi nhỉ, anh mày giống rắm ở chỗ nào? Anh mày giống rắm ở chỗ nào hả? Nói cho rõ ràng..."
Mọi người cười ngã trái ngã phải, Kỳ Kỳ vừa cười vừa duỗi tay đảo đảo đống giấy, cô nàng rút được Tôn Đồng Trân ở bệnh viện khiêu vũ.
Đây là chương trình muốn xây dựng hình tượng cho chúng ta, lại muốn hủy diệt hình tượng của chúng ta, Chu Lệnh cười bò lăn ra đất. Tôn Đồng Trân đi theo phong cách nữ cường lạnh lùng, một nữ cường lạnh lùng sẽ ở bệnh viện khiêu vũ?
"Sợ không phải là đầu óc hỏng thì..., không đúng không đúng, ha ha ha ha ha ha, cái này gọi là phóng thích thiên tính, mỗi một người phụ nữ mạnh mẽ trong lòng đều có một giấc mơ đối lập với con người thật."
Tôn Đồng Trân lạnh lùng liếc Chu Lệnh một cái, lấy ra tờ giấy cô rút được.
Kỳ kỳ không nhịn nổi chạy đến ngó, vừa thấy, quá chất!
Cô nàng cười ra tiếng ngỗng: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Chu Lệnh anh còn không biết xấu hổ mà nói người khác? Anh tự nhìn xem của anh đi ha ha ha ha ha ha đây là cực phẩm gì a? Chu Lệnh ở trong concert hàng chục nghìn người biểu diễn móc khóe chân, cười chết tôi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha há há há ha ha ha ha!!!"
Chu Lệnh không phục: "Tôi móc khóa chân thì làm sao? Làm sao hả? Hứa Thuận Kỳ còn đánh rắm kia kìa!"
Sau khi những người khác đều đã công bố nội dung tờ giấy mà mình rút được, cuối cùng đã đến cặp đôi may mắn của chúng ta.
Lâm Kiều ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mở tờ giấy mà cô rút được, mọi người trong nháy mắt sửng sốt.
Hai mảnh giấy hợp lại, tạo thành【Lục Chính Đông ở trên sân thượng ép tường đối phương】.
Lâm Kiều:......
"Tôi không phục!! Dựa vào cái gì mọi người đều là hủy hình tượng, đến Lục Chính Đông lại là ép tường?? Ép tường??"
"Hình tượng của anh Lục trong trò chơi vậy mà cũng cao lãnh khí phách huyễn khốc như vậy ha ha ha ha ha."
Lâm Kiều nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Nhưng vẻ mặt Lục Chính Đông lại vẫn đạm nhiên, cánh tay chống ở trên chiếc bàn sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
Càng chết người chính là ——
"Vì để quán triệt sự phát triển toàn diện cả về đức trí thể mỹ của học sinh, tiết thể dục tiếp theo của chúng ta sẽ có quan hệ tới tiết ngữ văn này."
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt đang cười đến rút gân của mọi người lập tức phanh lại, đều thay bằng ánh mắt cảnh giác.
"—— Quan hệ chính là, mọi người phải theo nội dung ở trong giấy, làm ra hành động thực tế."
???
Chu Lệnh là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Tôi cầu xin cô hãy ngậm miệng lại ngay? Nếu không tôi sẽ phải mài dao làm thịt heo đấy, thân ái???"
"Hình tượng cún nhỏ không thể sụp đổ, xin cảm ơn. Tổ chương trình chưa nghe qua à? Cún con sẽ không đánh rắm, xin cảm ơn." Hứa Thuận Kỳ cũng phản kháng mãnh liệt.
"Phản kháng vô hiệu."
"Mỗi một môn học đến cuối cùng đều chấm thành tích, nếu như không hoàn thành bất kỳ một môn học nào đều có khả năng sẽ không thể tốt nghiệp nha."
Mọi người kêu rên.
Vẻ mặt Lâm Kiều chết lặng: "Vậy vụ của Lục Chính Đông thì phải làm sao? exm (excuse me)? Tôi không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn phải làm NPC cho anh ta?"
Cô lạnh mặt: "Tôi cự tuyệt, cảm ơn."
"Không thể cự tuyệt nha, thân ái." Giáo viên thể dục là một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ đeo chiếc còi nhỏ, "Một cặp đôi chỉ cần có một người không thể tốt nghiệp, sẽ tính là hai người đều không thể tốt nghiệp nha."
Mọi người đều không tình nguyện mà bước vào "trường thi" ——
Vẻ mặt Chu Lệnh như anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi: "Không phải chứ, tôi muốn hỏi một chút, tôi phải làm thế nào mới có thể ở concert hàng chục nghìn người biểu diễn móc khóe chân?? Tôi cũng chưa từng tổ chức concert a, chẳng lẽ buổi concert đầu tiên trong cuộc đời tôi lại là vì móc khóe chân mà tổ chức sao???"
***Anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi***
"Fan sắp rụng sạch rồi, thông cảm cho ông chú trung niên khiêm tốn một chút đi mà. Tôi cực kỳ khiêm tốn a, thật sự."
Tổ chương trình cũng không định để cho anh ta tổ chức một buổi concert hàng chục nghìn người thật, suy nghĩ một chút, quyết định thả cho anh ta một con đường sống, chỉ cần trong cuộc họp buổi sáng biểu diễn móc khóe chân là được.
Chu Lệnh sau khi được thả cho một con đường sống nhưng tâm vẫn như tro tàn:......
"Anh không nên cười nhạo chú mày, thật sự, Hứa Thuận Kỳ." Chu Lệnh không còn gì buồn hơn tim đã chết, mặt không biểu tình, "Nhiệm vụ của anh mày còn không bằng đánh rắm, đánh rắm thật tốt, anh thích đánh rắm."
Nhiệm vụ của Lâm Kiều rút được khá là dễ dàng hoàn thành, đó là ở sân thể dục dùng giọng Tứ Xuyên nói một câu với một cậu thanh niên to cao 1m8: "Lão tử ngầu không?"
#Đại hoa táo bạo online hỏi ngầu không.
Vẻ mặt Lâm Kiều cực kỳ khoa trương, thanh niên 1m8 dưới khí thế của cô nàng lại giống như một con gà nhỏ yếu, cô hếch hếch cằm: "Này."
Mười phần khí thế, nhìn thanh niên bằng nửa con mắt: "Lão tử ngầu không?"
Thanh niên 1m8 nhìn thấy cái nhan sắc này, trong nháy mắt đã nhũn cả người, toàn thân ngập trong bong bóng màu hồng, đứng đó ngượng ngùng xoắn xít một hồi lâu: "Ngầu... chị rất ngầu......"
Nhiệm vụ của Lục Chính Đông cần có Lâm Kiều hỗ trợ, cho nên không thể không đi theo sau mông cô nàng đợi cô nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Tay anh đút vào túi quần, không nhanh không chậm đi trong sân thể dục.
Cảnh tượng trước mắt giống như đầu gấu trường học bắt nạt người, anh nhìn biểu tình của Lâm Kiều không để ai vào mắt, không tự giác mà cười khẽ.
Kỳ thật cô ấy cũng rất thú vị.
Lâm Kiều quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Lục Chính Đông.
Cô giống như nhìn thấy ôn dịch, mí mắt như muốn trợn ngược lên, nhăn mặt đi qua đá đá gót chân anh, ngữ khí không kiên nhẫn: "Đi đường mà cũng có thể phát ngốc, tôi đúng là phục anh."
Lục Chính Đông phục hồi lại tinh thần, cong môi, không giải thích.
Hai người một trước một sau đi hướng sân thượng.
Lâm Kiều đi như bay, Lục Chính Đông sải đôi chân dài, không chút để ý mà theo sát cô.
Anh thấy cô nhăn khuôn mặt nhỏ, không vui mà lẩm bẩm lầm bầm, hình như đang mắng anh.
Ma xui quỷ khiến, Lục Chính Đông đột nhiên nhớ tới mấy lần bị cô hố.
Anh đột nhiên dâng lên một ý nghĩ xấu xa, đầu ngón tay hơi động, cầm lấy cổ tay của nàng, đột ngột áp người vào tường ——
Trời đất quay cuồng.
Chờ Lâm Kiều phản ứng lại, khoảng cách giữa cô và Lục Chính Đông đã thu ngắn lại còn không tới một thước (1 thước=1/3 mét).
Ánh mắt anh sâu thẳm, trong mắt lóe lên dã tính xâm lược, bàn tay nắm lấy cổ tay cô hơi dùng sức.
Lục Chính Đông trước đây đã từng diễn vai hung thủ giết người liên hoàn tội ác tày trời, lúc ấy vì chìm đắm trong nhân vật, anh đã từng phân tích bệnh trạng tâm lý của nhân vật, hơn nữa còn từng chút một thâm nhập vào.
Đó là một người đàn ông âm hiểm và cuồng ngạo, cực kỳ căm ghét phụ nữ, chuyên chọn những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi để giết.
Lâm Kiều lúc này không phải vừa hợp sao, da trắng, xinh đẹp, đôi chân thon dài, đôi môi đỏ mọng.
Ánh mắt anh dần dần biến hóa, hơi thở mới vừa thả ra một phần mười, Lâm Kiều đã cảm thấy sợ hãi.
Cô cắn chặt môi dưới, khí thế kiêu ngạo trên người tan đi quá nửa, chỉ còn lại có một nhúm còn đang cố gắng chống đỡ.
Bên cạnh vẫn có camera đang quay ——
Cơ thể cứng đờ, nghĩ đến đây, cũng không biết là đang trách móc bản thân hay đang an ủi bản thân.
Lục Chính Đông nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cười to một tiếng, hai ngón tay nâng cằm cô lên. Lâm Kiều bị ép ngẩng đầu, lông mi chớp chớp, trong ánh mắt tràn đầy quật cường.
Hai lọn tóc từ phía sau tai cô trượt xuống, đầu ngón tay Lục Chính Đông lạnh lẽo, móc lấy lọn tóc, để trên đầu ngón tay mà nghịch ngợm.
Lâm Kiều bị kéo đau, mở miệng ưm một tiếng, đôi mắt không khống chế được mà lấp lánh ánh nước. Đôi mắt mờ mịt, giữa chân mày hơi hơi nhíu lại, môi bị cắn đỏ ửng lên. Lục Chính Đông nhìn chằm chằm môi cô, như không có chuyện gì mà cầm lọn tóc cọ cọ lên mặt cô, trong mắt cô lóe lưu quang, đôi mắt quyến rũ kia hiện giờ nước mắt đã sắp tràn mi, vừa quật cường vừa phẫn hận trừng mắt nhìn anh.
Lục Chính Đông cười như không cười tiến sát lại gần cô, chậm rãi nghiêng đầu. Hô hấp nóng bỏng của anh phả đến sau tai cô, làm nổi lên một mảng phấn hồng. Giọng nói của anh trầm thấp, lời nói càn rỡ chứa đầy nguy hiểm: "Lâm Kiều, cô dùng thân phận bạn trai của tôi nhiều lần như vậy, có phải cũng nên trả giá gì đó không, hửm?"
Lâm Kiều sau khi nghe xong, đột nhiên "a" một tiếng. Đuôi mắt đỏ lên, trong đôi mắt ngập nước lại kiên cường không chịu nhận thua, lạnh lùng nói: "Lục Chính Đông, sao anh không đi ngủ đi?"
Cô nâng cao cằm, trong giọng nói tràn đầy châm chọc, gằn từng chữ: "Trong mơ muốn gì được nấy."
*
Vụ đánh rắm của Hứa Thuận Kỳ mất khá nhiều thời gian.
Máy quay gắn ở đằng kia, màu đen nhánh, nhắm thẳng cậu ta.
Cậu chớp chớp mắt, chống má hướng phía máy quay.
"Tôi mấy ngày nay không ăn hạt dẻ, cũng không ăn khoai lang tím." Cậu buồn rầu nghiêng đầu, "Hơn nữa cún con bọn tôi đều không đánh rắm."
"Nhưng mọi người cứ nhất định phải nghe ——" cậu dừng một chút, "Tôi đây cũng hết cách."
"Bởi vì tôi biết một tuyệt kỹ độc môn." Cậu rướn cặp lông mày, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống. Hai ngón tay tạo thành hình chữ U, đặt lên miệng, phát ra một tiếng rắm.
Khi cậu ngồi xổm xuống, trùng hợp thấy một đôi chân dài thẳng tắp bước vào trong phòng học, cặp kia chân cậu cực kỳ quen thuộc.
Lại nhìn lên trên, bộ váy đồng phục theo từng bước chân mà tung bay. Ánh mắt cậu lóe lên ánh sáng cổ quái, đột nhiên cười khẽ một tiếng.