Có lẽ là do đã xác định đại khái được phương hướng, chuyện của Tiểu Xuyến ngày thứ hai đã có tiến triển không nhỏ.
Bọn họ chủ yếu đi dò hỏi những cụ ông cụ bà tập thể dục ở quảng trường gần phạm vi hoạt động của Tiểu Xuyến, những người già độ tuổi này thường có một bệnh chung—— cũng không phải là xấu, dù sao cũng tính là bệnh chung —— đó chính là thích xen vào việc của người khác.
Vài cụ ông cụ bà trong nhóm người già nhiệt tình ở đây đối với thân thế đáng thương của mèo nhỏ sinh ra sự hứng thú không nhỏ, bọn họ sau khi sử dụng mạng lưới quan hệ nội bộ, phát hiện ra một manh mối hết sức quan trọng.
Trong hồi ức của một cụ bà thường xuyên tản bộ sau buổi trưa, nửa năm trước, đúng là bà có ấn tượng đối với Xuyến Xuyến.
Cụ bà hơi nâng cằm, híp mắt, hai mắt vẩn đục dường như trong nháy mắt lộ ra sự thanh minh. Bà nhìn ảnh chụp Xuyến Xuyến hồi lâu, sau một lúc, bà chắc chắn: "Đúng vậy, đúng là nó."
"Lúc ấy nó còn chưa lớn như vậy...... Bên cạnh thường xuyên có một con chó già tập tễnh đi theo, con chó kia là loại lông dài, có chút giống Kim Mao, lông rất dài, rối loạn, có rất nhiều chỗ lông đều quấn thành một đống, nhìn có vẻ rất bẩn." Giọng cụ bà có một tia dịu dàng, bà dường như nhớ tới điều gì, đôi môi mấp máy, chậm rãi hồi tưởng.
Lâm Kiều giống như nắm được một tia tin tức: "Một con chó già ạ?"
"Đúng vậy. Con chó kia sống ở khu này cũng rất lâu, bây giờ...... Ngẫm lại thì đã một đoạn thời gian không thấy nó rồi." Ngữ khí của cụ bà có chút tiếc nuối, ẩn ý trong lời nói đã rõ ràng.
Lâm Kiều và Lục Chính Đông liếc mắt nhìn nhau.
Câu chuyện này...... Nói thế nào đây.
"Như vậy Xuyến Xuyến đang tìm người bạn chơi cùng nó khi nhỏ sao?"
"Có lẽ là vậy." Cụ bà dường như không muốn nói quá nhiều, chống quải trượng, chào tạm biệt bọn họ.
"Dường như em đã từng nghe qua câu chuyện như thế này." Lâm Kiều không biết nên nói gì, có một tia phiền muộn.
"Hachiko chú chó trung thành?" Lục Chính Đông cũng có một tia cảm khái.
"Có chút giống." Cô cảm thán một câu, "Ai nói loài mèo bạc tình chứ, Xuyến Xuyến của chúng ta rõ ràng là......" Cô nghĩ đến cảnh tượng những ngày mùa đông gió rét, hai con động vật nhỏ đáng thương sống nương tựa sưởi ấm cho nhau mà trong lòng khó chịu, "Nghĩ lại, hai con động vật đáng thương sống nương tựa với nhau, một con chưa lớn, một con đã già, cả hai sinh sống đều khó khăn, lại làm chỗ dựa cho nhau. Dù cho Xuyến Xuyến có chủ mới, cũng không quên đã từng có đồng bạn, tuy rằng không gặp nhau nữa, lại vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở đây."
"Câu chuyện thật cảm động, anh nghĩ Xuyến Xuyến còn có thể chờ được đồng bạn của nó không?"
Lục Chính Đông xoa xoa đầu cô: "Đừng nghĩ bi quan như vậy, nói không chừng bạn của Xuyến Xuyến cũng đang ở chỗ nào đó yên lặng chờ nó đấy."
"......" Sau một lúc lâu, Lâm Kiều mới nói một câu, "Anh đang nói là thiên đường sao?"
"......" Lục Chính Đông bật cười, gõ trán cô, "Em nghĩ đi đâu vậy?"
Lâm Kiều che trán: "Chúng ta bây giờ có phải nên giúp Xuyến Xuyến."
"Đương nhiên."
"Anh còn nhớ lời cụ bà khi nãy nói không?"
"Nhớ."
"Tốt." Nói là làm liền, Lâm Kiều lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, xoát xoát viết viết vẽ vẽ, "Lúc ấy Xuyến Xuyến là một con mèo con, khẳng định là rất nhỏ."
"Ừm." Tầm mắt Lục Chính Đông nhìn theo đôi tay đang linh hoạt ngoáy bút của cô.
Cô chậm rãi phác họạ một con mèo con: "Con chó bạn của Xuyến Xuyến nhất định là rất lớn, hai con đi cùng nhau, nhất định là một sự trái ngược rất rõ ràng."
"Chó có thể lớn như vậy sao?" Lục Chính Đông nhìn cô vẽ, một con mèo nhỏ rúc vào người một con chó tuy đã già nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm, hình ảnh vừa ngọt ngào vừa ấm áp.
"Bởi vì, bà cụ lúc nãy nói con chó rất giống Kim Mao a." Lâm Kiều cong đôi mắt, "Hơn nữa, dựa vào trực giác, em cảm thấy nhất định là như vậy, tuy rằng con chó đã già, nhưng ở trong mắt Xuyến Xuyến, nó nhất định là rất uy phong, có thể vì nó che chắn mọi bão giông, là đại anh hùng của nó, anh nghĩ sao?"
"Ừm." Lục Chính Đông thoáng gật đầu, "Đúng vậy, là đại anh hùng của nó."
"Lát nữa chúng ta photo ra rồi dán ở tiểu khu đi."
"Ừ được." Lục Chính Đông suy nghĩ một phen, "Cửa hàng thú cưng không phải còn chó mèo đang đợi nhận nuôi sao, có thể thêm luôn tin tức nhận nuôi rồi đi dán."
"Đúng nha, vẫn là anh suy nghĩ chu toàn."
Việc nhận nuôi bọn họ không chỉ dán truyền đơn ở trong tiểu khu, còn đăng tin trong các nhóm xin nhận nuôi động vật trên QQ WeChat, đại khái là cũng có chút hiệu ứng minh tinh, gần như toàn bộ nhóm động vật đã được nhận nuôi, duy nhất còn lại một con chó già màu đen nhìn không được đẹp lắm.
Nhiệm vụ nhận nuôi đã đến giai đoạn sắp hoàn thành, nhưng như cũ vẫn hoàn toàn không có tin tức về con chó Đại Hoàng bạn cũ của Xuyến Xuyến.
Rất nhiều người đối với một chó một mèo này xác thật có chút ấn tượng, nhưng bởi vì chuyện cũng đã qua nửa năm, rất nhiều người đã không nhớ rõ tin tức cụ thể.
"Haiz......"
Chuyện của Xuyến Xuyến như sợi tóc mắc ở cổ họng, rất nhỏ, nhưng lại vướng víu khó chịu.
Nó vẫn như trước ngày ngày ra ngoài tản bộ, sau đó lại đúng giờ trở về nhà.
Chó lớn của nó, cũng vẫn biệt tăm không một tin tức.
Cùng lúc đó, con chó đen già đã lâu không có người nhận nuôi, cũng sắp đến thời gian phải đón nhận tử vong.
Cũng có nghĩa là, thời gian bọn họ làm việc ở đây, cũng sắp hạ dấu chấm câu.
Trước đó, bọn họ còn phải nhanh chóng hoàn thiện công việc nhận nuôi đám chó mèo kia, công việc cơ bản nhất trong đó là theo dõi việc nhận nuôi.
Cũng may mười mấy con động vật nhỏ này đều được chủ mới chăm sóc rất tốt, mới hơn nửa tháng, con nào cũng đã trắng trẻo mập mạp hơn, thân thể gầy guộc cũng đã từ từ xuất hiện chút thịt.
Bọn họ lúc này mới xem như thể nghiệm được ý nghĩa chân chính của công việc này, Lâm Kiều cả ngày vì đám động vật chạy tới chạy lui, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng khi công việc sắp kết thúc, thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm hỏng hết sắp xếp của mọi người.
Nếu nói, lần tỏ tình trước đó, là cảnh tượng vui vẻ hoành tráng và nồng nhiệt.
Vậy chuyện ngoài ý muốn này, chính là sóng gió sau niềm vui.
Chuyện ngoài ý muốn này, làm cho Lâm Kiều đang được bảo hộ trong vòng tay của Lục Chính Đông, bị bóc trần ra trước con mắt của quần chúng.
——
# Lộ video Lâm Kiều ngược đãi mèo #
Hãy xem, Lâm Kiều kia, vừa xấu tính vừa ích kỷ, từ khi xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, vẫn luôn bị tin xấu quấn thân.
Cô ta dựa vào cái gì, có thể được Lục Chính Đông thích như vậy?
Cô nên là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết ngôn tình giống như mong đợi của mọi người, là kẻ không thể xoay người, cả đời phải gánh cái danh người phụ nữ âm hiểm.
Đoạn video lấy góc độ cực kỳ tốt.
Khoảng cách không gần không xa, góc độ không nghiêng không lệch, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng có thể thấy rõ mặt Lâm Kiều.
Trong video Lâm Kiều còn chưa để mái tóc uốn sóng hút mắt như bây giờ, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, tay áo bó ở cổ tay, mắt ngọc mày ngài, tư thái kiêu ngạo.
Tâm ống kính bị nghiêng lệch, nhìn ra được không phải cố tình quay Lâm Kiều, chắc là camera giám sát gắn ở góc tường, lại vừa vặn có góc quay có thể quay được nhất cử nhất động của Lâm Kiều.
Cô dẫm lên một chiếc ghế bị đổ, trong tay rõ ràng đang giơ lên, một con mèo con đang kêu gào thảm thiết.
Mà người đứng ở trước mặt cô, bị kệ sách hoàn toàn che khuất, nhưng từ động tác kịch liệt của bọn họ, không khó nhìn ra nơi đây đang xảy ra cãi cọ.
00: 58, Thân người Lâm Kiều hơi hướng về phía trước, phía trên bị giá sách che khuất.
01: 10, Lâm Kiều lui về phía sau một bước, dường như cười lạnh một tiếng.
01: 15, Cánh tay giữ mèo con của Lâm Kiều giơ lên cao, con mèo trong tay không nhìn thấy đâu nữa.
01: 17, Lâm Kiều nhấc chân, hung hăng đạp một nhát, ghế dưới chân phát ra một tiếng ầm.
Video đến đây, kết thúc.
Tiếp theo, màn hình tối đen.
Tiếp theo là mấy hàng chữ to màu đỏ như máu trên nền đen: 【 Lâm Kiều, đây là mèo của cô, cô muốn xử lý nó như thế nào thì xử lý. 】
【 Nhưng cô có còn nhớ, con mèo của tôi đang sống sờ sờ đã bị cô giết chết như thế nào không? 】
【 Ác giả ác báo, bây giờ, cô phải đền tội. 】
Những dòng chữ lạnh người.
Video được đăng lúc 4 giờ sáng, lúc phần lớn mọi người đều đang ngủ say, vừa tỉnh lại là có thể thấy ngay.
Mà mấy ngày nay, vừa lúc mùa thứ hai gameshow chuẩn bị kết thúc, đúng là lúc binh hoảng mã loạn.
—— Cũng là đầu tháng 10.
Mấy ngày cuối tháng 9. Lâm Kiều đã sớm thông báo với Lục Chính Đông.
Cô nói, Lục Chính Đông, tháng 10 tới em phải rời đi 2 ngày.
Lúc ấy cô đang ngồi nghịch điện thoại trên sô pha, ngón tay lướt trên điện thoại, hơi hơi nhăn mi, thở dài: "Thật phiền...... Có một số việc cần phải giải quyết, em cũng không muốn đi, nhưng thật sự không thể trốn tránh tiếp nữa."
Cô không nói với anh là chuyện gì, chỉ chu môi tố khổ với anh.
Anh đoán được đó có lẽ là những chuyện cũ mà cô không muốn đề cập đến, nên cũng không nói gì, giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô: "Được, anh chờ em trở về."
Lâm Kiều dường như rất vừa lòng với câu trả lời của anh, cười cười làm nũng với anh: "Cảm ơn bạn trai nha."
Không phải anh không lo cho cô, chỉ là, những gì cô biểu hiện ra, là bộ dáng không muốn bị dò hỏi, anh cũng không biết phải mở lời thế nào.
Anh vốn là người rất để ý đến riêng tư cá nhân, anh rất hiểu tâm trạng không muốn bị người khác làm phiền. Huống hồ, lần cãi nhau trước kia của hai người, chính là bởi vì tin tức hai phía không đồng nhất dẫn tới sự mất tín nhiệm.
Lần này, anh lựa chọn tin tưởng Lâm Kiều.
Nhưng tình huống trước mắt......
Sắc mặt Lục Chính Đông xanh mét, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Cánh tay anh nổi đầy gân xanh, điện thoại trên tay dường như bị bóp tới biến dạng, đường cong khớp hàm sắc như dao.
"Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách hãy gọi lại sau. Sorry, the subscribe you dialed is power off, please try it later......"
Màn hình màu xanh lam, bên trên hiện lên, là lần trước Lâm Kiều cứng rắn lấy điện thoại của anh sửa lại tên danh bạ: Lâm Kiều công chúa điện hạ.
Không gọi được cho cô.
Lục Chính Đông chậm rãi nhắm mắt lại.
Tin đồn truyền khắp trên mạng, giống như mưa to đổ ập xuống đầu, những lời lẽ cay độc xúc phạm xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Anh có thể tưởng tượng được, những kẻ anh hùng bàn phím đó đã dùng ác ý thêm mắm dặm muối để xúc phạm tới cô gái của anh.
Không ai có thể hoàn toàn không để tâm đến lời nói của người khác. Không phải anh chưa từng thấy qua thời khắc Lâm Kiều muốn sụp đổ.
Cô gái của anh, mang một thái độ tích cực cách ly những lời lẽ cay nghiệt xúc phạm đó ở bên ngoài —— đó là khi đang quay "Lâm lục".
Anh vô tình gặp được, cô đang gọi điện thoại.
Châm phỉ thúy cài trên tóc bị cô làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo, cô cầm điện thoại, giống như đang video call với người khác, lại như là đang tự lẩm bẩm.
"Không phải tôi không quan tâm, là tôi cảm thấy không cần phải quan tâm... Những người tôi quan tâm thì đều biết tôi là người thế nào... Tôi biết mọi người đều yêu quý tôi, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng sẽ hoài nghi, nhiều lời đồn đại sai lệch như thế, moi người có khi nào cũng sẽ nghi ngờ tôi không..."
Biểu tình của cô có chút mất mát, ngữ khí uể oải: "Không ai là không thể bị lay động, đúng không?... Tôi không thể lại giống như trước kia luôn luôn tùy hứng, luôn luôn không quan tâm đến mọi thứ... Tôi biết, tôi đều biết chứ..."
Rõ ràng đã là chuyện của mấy năm trước, sự mê mang và mất mát trên gương mặt cô lúc ấy, vẫn vượt qua thời gian, hung hăng bóp lấy trái tim anh.
Video đã phát lại vài lần, lúc này tạm dừng, đúng lúc lóe lên trên bộ đồng phục học sinh, là huy hiệu trường cấp 2 Tam Thanh thành phố A.
Mà lúc này, dưới cửa khách sạn, phóng viên đang chen chúc đứng vây chật như nêm cối.
Thời đại giải trí mà, ai mà không muốn hít drama chứ?
Lục Chính Đông gắt gao nắm chặt điện thoại, mấp máy miệng, hơi cúi lưng, đường gân ở cổ như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo.
Dù cho xảy ra chuyện gì...... anh cũng muốn lập tức được nhìn thấy cô.
Đám mic như không muốn sống, che trời lấp đất hướng đến gần anh.
Những thanh âm bén nhọn, từng đợt từng đợt như thủy triều đánh úp lên người anh.
Anh nghe được rõ ràng bản thân mình đang nói gì... Anh cũng biết bản thân mình đang nói gì.
Anh bình tĩnh lên tiếng: "Lâm Kiều, em có thể vĩnh viễn tùy hứng."
Anh nói: "Bởi vì anh sẽ kiên định đi về phía em, vĩnh viễn không thể lay động"