Hoàng hôn buông xuống, Lăng Dạ Trần ngồi bất động, suy nghĩ một lúc lâu, quyết định đi lãnh cung gặp Mộc Vi Ngưng.
Vừa bước chân ra khỏi Ngự thư phòng, đã bị Uyển phi nũng nịu ngăn lại.
"Tham kiến Hoàng thượng, người đang định đi đâu vậy?"
Lăng Dạ Trần bất đắc dĩ xoay người nhìn nàng, cứng ngắc nhếch miệng nói: "Ái phi, ngươi đã đến rồi, trẫm đang muốn đi dạo một chút, nàng trở về tẩm cung đi, lát nữa trẫm sẽ qua gặp nàng sau."
Trong mắt Uyển phi lướt qua một tia sáng phức tạp, trên mặt hiện lên một nụ cười tự nhiên nói: "Hay là để nô tỳ bồi người đi dạo được không!"
"Không cần, trẫm muốn đi một mình." Lăng Dạ Trần từ chối, xoay người đang chuẩn bị đi, thì lại bị Uyển phi gọi lại.
"Hoàng thượng, người còn chưa dùng bữa tối đâu, hay là người dùng một chút trước rồi đi cũng được?" Uyển phi nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút van nài.
Lăng Dạ Trần không kiên nhẫn được nữa, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, dùng xong bữa tối với Uyển phi, rồi đuổi nàng đi rồi tới gặp Ngưng nhi vậy! Lăng Dạ Trần thầm nghĩ như thế.
"Cũng được, đi thôi!". Lăng Dạ Trần nói xong, bước lên thềm chuẩn bị đi trở về Ngự thư phòng.
Uyển phi nhìn bóng lưng của hắn, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị, sai tỳ nữ đứng phía sau: "Người đâu, truyền lệnh."
“Vâng ạ”.
Lăng Dạ Trần sốt ruột gắp thức ăn, Uyển phi lại chú ý đến hắn đang sốt ruột, trong lòng dâng lên oán hận, bưng ly rượu lên, nhếch miệng cười nói: "Hoàng thượng, nô tỳ kính người một ly, vì người nô tỳ mới có ngày hôm nay."
Bây giờ Lăng Dạ Trần chỉ nghĩ đến việc nhanh đuổi nàng đi, rồi đi gặp Ngưng nhi, vì thế liền nhận ly rượu kia uống một hơi cạn sạch.
"Hoàng thượng, tửu lượng của người thật cao, người phải uống ba chén nha!" Uyển phi cười yếu ớt, dịu dàng nói.
Lăng Dạ Trần uống liền một lúc ba chén, mọi vật trước mắt có chút mơ hồ, lắc lắc đầu, lại ngước mắt lên, nhìn thấy Mộc Vi Ngưng đang ngồi ở trước mặt hắn, dịu dàng cười với hắn.
"Ngưng nhi, nàng đã đến rồi." Lăng Dạ Trần thì thào nói với người trước mặt.
"Hoàng thượng, người say rồi." Uyển phi cười ôn nhu nói.
Lăng Dạ Trần không có để ý nàng đang nói cái gì, tiến lên ôm lấy nàng, buồn cất giọng ấm áp nói: "Ta rất nhớ nàng, chuyện lúc trước là do ta nhất thời tức giận, nên không tin nàng, là do ta quá yêu nàng nên mới phản ứng như vậy, nàng tha thứ cho ta được không?"
Uyển phi thiếu chút nữa cắn nát môi, trong lòng càng thêm căm ghét Mộc Vi Ngưng, dựa vào cái gì tiện nhân kia lại có thể được Hoàng thượng sủng ái như thế? Còn nói lời xin lỗi nữa chứ.
"Ta mặc kệ, chỉ cần người yêu ta là tốt rồi." Uyển phi giống như khoan hồng độ lượng nói, lấy tay xoa mặt hắn.
Lăng Dạ Trần thỏa mãn cười, lập tức hôn lên môi Uyển phi.
Trong lòng Uyển phi xoẹt qua tia vui sướng, cũng nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi quấn giao, tay Lăng Dạ Trần sờ đến đai lưng, nhẹ nhàng kéo, xiêm y rơi xuống, cảnh xuân lộ ra.
"Nương nương, người trở về phòng đi! Bên ngoài lạnh lắm." Tuyết nhẹ giọng khuyên nhủ.
Tuyết là một trong Ngũ sát được Ly Yên phái tới chiếu cố Mộc Vi Ngưng, vốn định để cho Nhược Phong, Nhược Vũ tới, nhưng mà các nàng còn đang ở Cung Dương quốc trợ giúp Cung Y Lâm ngồi yên trên ngôi vị Hoàng đế, phải chờ đến khi Lạc Y Cầm về nước mới có thể trở về.
Trên người chỉ khoác một áo lụa mỏng, Mộc Vi Ngưng nhàn nhạt cười một chút, nhưng cũng là mờ mịt khó hiểu.
"Ngươi đi với ta một chút!"
"Vâng." Tuyết lẳng lặng đi theo phía sau Vi Ngưng, bỗng nhiên một cung nữ chạy tới, nói thầm với nàng mấy câu, nàng gật gật đầu, khoát khoát tay ý bảo nàng có thể đi rồi.
"Nương nương, chúng ta đi Ngự thư phòng được không? Nghe nói hoa nở rồi, rất đẹp." Tuyết bỗng dưng mở miệng kêu Mộc Vi Ngưng lại, bình tĩnh nói.
"Ngự thư phòng?" Mộc Vi Ngưng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, vẻ mặt có chút do dự, trong mắt nhàn nhạt ưu thương.
"Đúng vậy,chúng ta chẳng qua là đi một chút, nhìn một chút thôi mà." Tuyết quan sát biến hóa của Mộc Vi Ngưng, nhẹ nhàng nói, nàng đau lòng thay cho nữ tử trước mắt này, lão Đại mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng thà rằng đau bây giờ còn hơn đau mãi về sau.
Hít một hơi, Mộc Vi Ngưng nhẹ nhàng cốc đầu một cái.
Men theo ánh trăng đi đến Ngự thư phòng cách đó không xa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ, có xen một chút tiếng thở dốc, đứng lặng nhìn ra xa, đám thị vệ, tỳ nữ đứng trước cửa thư phòng đều mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu. Nàng không phải thiếu nữ ngây thơ, tất nhiên hiểu được âm thanh này là cái gì.
Mộc Vi Ngưng đứng ở cửa nhìn vào trong ngự thư phòng thấy hai bóng dáng đang quấn lấy nhau, nàng cảm thấy thật đau lòng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn. Trong lòng như bị đao đâm, ngay cả cố gắng mỉm cười cũng thấy đau như bị ai đó xé.
Mắt nàng buồn rười rượi, nàng không khóc, cực hạn của đau thương, chính là sự tuyệt vọng mà không thể khóc.
"Chúng ta đi thôi!" Mộc Vi Ngưng nhàn nhạt nói, bước tiếp trở về lãnh cung.
Vâng ạ. Tuyết khẽ cắn môi, cúi đầu đáp.
"Ngươi nói cho Yên nhi, ta muốn xuất cung." Mộc Vi Ngưng trở lại lãnh cung, nhắm đôi mắt đang mệt mỏi, hờ hững nói.
Vâng ạ. Tuyết đáp, giọng nói có chút vui sướng, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành.
Nghe được Tuyết bẩm báo, Ly Yên thở dài một tiếng, nàng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn này để cho tỷ tỷ thấy hoàng cung này không thích hợp nàng, hoàng đế Lăng Dạ Trần cũng không thích hợp với nàng.
Lăng Dạ Trần hậu cung 3000 mỹ nữ, nếu không dùng thủ đoạn cực đoan này, về sau nhất định tỷ tỷ sẽ lại bị hãm hại, sẽ chết oan trong cung. Về phần Lăng Dạ Trần, hắn mặc dù yêu tỷ tỷ, nhưng không phải tình yêu tinh khiết, thương tổn tỷ tỷ như thế, có thể nào nàng không thể không làm cho hắn đau khổ chứ?
Nàng đặc biệt nhắc nhở tỷ tỷ là vô tội, sau này tỷ tỷ đi rồi, nỗi thống khổ của hắn cũng sẽ tăng gấp bội, làm hại người thân của nàng, cho tới bây giờ nàng đều sẽ không nương tay, tổn thương tâm của người ta chính là cách trả thù độc ác nhất.
"Lão đại, Uyển phi phái người chuẩn bị hạ độc tỷ tỷ người đó!" Tuyết bỗng dưng nói, vừa khinh bỉ, tin tức của Ngưng Yên cung trải khắp thiên hạ, cái đó còn không có lừa được các nàng đâu.
"Vậy cũng tốt đỡ mất công chúng ta, tương kế tựu kế là được rồi." Khóe miệng Ly yên cong lên thành một đường cung đẹp mắt, âm trầm lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Dạ Trần xoa xoa thái dương, nhớ tới tối qua nới chuyện cùng Mộc Vi Ngưng, khóe miệng còn chưa kịp cong lên, lại phát hiện người nằm cạnh hắn không phải là Ngưng nhi, mà là Uyển phi, Không thể nào tin nổi, hắn tức giận ngùn ngụt nói: "Làm sao có thể có chuyện này?"
Nghe thấy giọng nói như có lửa ở bên tai, Uyển phi chống thân mình đứng lên nhìn hắn, dáng vẻ vô tội bộ dáng, hờn dỗi nói, "Hoàng thượng, người không nhớ rõ tối hôm qua sao? Người uống say, sau đó, người, người..."
Trên mặt nổi lên tia đỏ ửng, ngượng ngùng nói.
Lăng Dạ Trần khẽ nguyền rủa: "Đáng chết." Lập tức cầm xiêm y của mình âm trầm đi ra ngoài.
Hừ, ngươi sủng ái Ngưng phi nhất, ta sẽ không để cho nàng sống sót. Uyển phi nhìn bóng dáng xa dần của hắn, vẻ mặt lập tức trở nên khủng bố, trong đôi mắt mỵ hoặc hiện lên sát ý.