"Tiểu Yên, thức dậy đi." Lăng Dạ Vũ đứng ở ngoài cửa Yên Huân Các, gõ cửa nhẹ giọng gọi.
Lạc Y Cầm bước tiếp bước sen đi tới, nói với hắn: "Để ta vào gọi!"
Lạc Y Cầm đẩy cửa ra, vừa đi về phía giường vừa gọi vài tiếng nhưng không có ai trả lời, nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên, cũng chỉ thấy có mấy cái gối đầu.
"Làm sao vậy?"
Vân Mặc chậm rãi đi đến, thấy Lăng Dạ Vũ đứng ở cửa không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Ly Yên không có ở phòng trong, bên trong cũng không có ai." Lạc Y Cầm lo lắng chạy ra nói, bình thường Ly Yên sẽ không dậy sớm như vậy, chắc là đã có chuyện gì rồi.
"Tại sao có thể như vậy? Nàng đi đâu chứ?" Lăng Dạ Vũ nhăn mặt cau mày, đôi mắt đen tràn đầy lo lắng.
Đột nhiên nhớ tới chuyện của ngày hôm qua, Lạc Y Cầm suy nghĩ nói: "Không lẽ muội ấy đến chỗ Ngũ Vương Gia để giải độc?"
"Sao lại không nói một tiếng liền đi, nàng đang bị thương, ta còn muốn để cho nàng nghỉ ngơi vài ngày."
Lăng Dạ Vũ vừa nói xong, Vân Mặc liền kinh hoảng, khẩn trương kéo ống tay áo của hắn hỏi: "Ngươi nói cái gì? Lão Đại bị thương?"
"Ừ!" Lăng Dạ Vũ khó hiểu gật đầu.
"Nguy rồi, chúng ta phải nhanh ngăn lão đại lại." Vân Mặc cuống quýt lôi Lăng Dạ Vũ đi ra ngoài, trong lòng thầm hi vọng sẽ đến kịp.
Lăng Dạ Vũ vùng tay khỏi bàn tay đang lôi kéo của hắn, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Trong lòng Lăng Dạ Vũ mơ hồ có chút bất an, cảm giác như là có chuyện không tốt gì đó sẽ xảy ra.
"Ẩn độc khó giải, nhất định phải sử dụng nội lực cùng với châm pháp bí truyền của lão đại, quá trình giải độc vô cùng khó, mà lão đại đang bị thương lại còn đi giải độc, như thế liền nguy hiểm đến tính mạng." Sắc mặt Vân Mặc càng lúc càng khó coi, hắn nặng nề giải thích.
Nghe vậy, mặt Lăng Dạ Vũ liền biến sắc, lòng nóng như lửa đốt dùng khinh công chạy như điên về hướng Ngũ Vương Phủ.
Chết tiệt, nữ nhân này nhất định không thể xảy ra chuyện, không thể.....
"Chúng ta cũng nhanh lên." Lạc Y Cầm nói với Vân Mặc.
Vân Mặc gật đầu, hai người nhảy lên đuổi theo Lăng Dạ Vũ.
Bên này Ly Yên đang dùng châm pháp, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhưng trên trán nàng lại toát ra mồ hôi lạnh, môi trắng bệch.
Lăng Dạ Nặc không nghĩ đến nàng cởi quần áo hắn chỉ để giải độc, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, tim hắn liền đập lỡ một nhịp. Chỉ là không biết vì sao nàng lại muốn cứu hắn, vỗn dĩ nàng với hắn cũng không có quen biết nhau.
"Dừng tay." Lăng Dạ Vũ trực tiếp xông cửa đi vào, lo lắng quát.
Lúc này, Ly Yên cũng vừa thu tay lại, rút ngân châm cuối cùng trên người Lăng Dạ Nặc ra, bỗng dưng nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhoáng lên một cái, liền ngã xuống.
Lăng Dạ Vũ lắc mình một cái vội đỡ lấy nàng, lo lắng đến không nói được lời quan tâm nào, chỉ có thể quở trách: "Ngu ngốc, ai cho nàng tới cứu huynh ấy?"
Chớp đôi mắt trong suốt như Lưu Ly nhìn hắn, Ly yên nở một nụ cười hài lòng, sau đó liền ngất đi.
Vội vàng ôm Ly Yên đến bên giường, lăng Dạ Vũ sốt ruột nghĩ, sao giờ này Vân Mặc còn chưa đến.
"Vũ, sao lại thế này?" Lăng Dạ Nặc mù mịt hỏi, có chút lo lắng nhìn Ly Yên.
Bây giờ hắn cảm thấy thân thể rất dễ chịu, cảm giác vô lực lúc trước đã hoàn toàn biến mất.Từ nhỏ ẩn độc đã khiến thân thể hắn trở nên yếu ớt, sau đó nhận hết ốm đau hành hạ, đến năm hai mươi hai tuổi thì sinh mệnh sẽ ngày càng cạn kiệt, hắn sẽ lặng lẽ mà biến mất trên cõi đời này. Mà bảy ngày nữa chính là sinh thần lần thứ hai mươi hai của hắn, nữ tử này đến thật đúng lúc
"Mau tránh ra, để ta nhìn xem." Vân Mặc vừa đến liền thấy Ly Yên nằm bất động ở trên giường, hắn vội vàng đẩy hai người ở cạnh bên giường ra, Lạc Y Cầm cũng đứng ở một bên, lo lắng nhìn người đang nằm trên giường.
Văn Mặc sờ lên mạch đập của Ly Yên, cảm giác mạch đập rất yếu, cẩn thận xem lại, còn có chút hỗn loạn, Vân Mặc nhíu mày nhìn Ly Yên.
Không khí xung quanh liền trở nên căng thẳng, Lăng Dạ Vũ như ngồi trên chảo lửa, nhịn không được hỏi: "Như thế nào?"
"Sư phụ bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, chỉ sợ không qua được hôm nay." Vân Mặc nghẹn ngào nói, vẻ mặt không che dấu được thống khổ.
Lão đại của hắn, sư phụ của hắn, tuy thường xuyên hung dữ với hắn, nhưng là thật lòng đỗi xử với hắn, người tốt như vậy, bây giờ lại muốn hương tan ngọc vẫn.
Dường như Lăng Dạ Vũ bị đả kích nặng nề, cả người run rẩy, mâu trung tràn ngập đau khổ, hốc mắt phủ đầy một tầng sương mờ, hắn, thế mà lại khóc.
Lăng Dạ Vũ dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Ly Yên, dịu dàng vuốt ve, hắn đang chờ mong, chờ mong một lát nữa nàng sẽ tỉnh lại mở mắt ra nhìn hắn.
"Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ độc của ta phải lấy mạng đổi mạng mới có thể giải sao?" Lăng Dạ Nặc kinh ngạc lên tiếng hỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Ly Yên, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Nước mắt Lạc Y Cầm lăn dài trên má, chạm vào miệng vết thương nhưng nàng cũng không hề cảm thấy đau.