Thật lâu sau, vào lúc Ly Yên sắp không thở nổi nữa, Lăng Dạ Vũ mới lành lạnh mở miệng: "Phong, buông nàng ra, nàng vẫn có thể giúp được cho chúng ta."
Nghe vậy, Lăng Dạ Phong tức giận lườm nàng một cái, chậm rãi thu tay về rồi quay sang nói với Lăng Dạ Vũ: "Thất hoàng huynh, nàng có thể giúp cái gì?"
Ly Yên nắm lấy cổ khụ vài cái rốt cục cũng thông khí, trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng bọn hắn n lần.
Lăng Dạ Vũ thản nhiên liếc Ly Yên một cái, nói: "Loại độc Ly Âm này là do Vân Mặc thần y chế tạo, nàng có thể dễ dàng lấy được như vậy, khẳng định biết Vân Mặc thần y đang ở đâu."
Mộc Hi Cẩn âm thầm trợn trắng, cái gì đây, rõ ràng đây là độc dược do tỷ tỷ chế ra, làm sao công lao lại rơi vào tay Tử Vân Mặc rồi.
Khóe miệng nở nụ cười châm biến, quả nhiên, hắn sẽ lợi dụng mình.
Từ trong tình báo nàng biết được, Ngũ vương gia Lăng Nguyệt quốc Lăng Dạ Nặc trúng độc từ nhỏ, tìm danh y khắp nơi cũng không ai trị được, vào thời điểm hai năm trước, Vân Mặc thần y bởi vì có y thuật cao siêu mà vang danh thiên hạ, bọn hắn muốn tìm Vân Mặc thần y, nhưng mà Vân Mặc thần y hành tung bất định, nên vẫn không tìm được.
Lăng Dạ Vũ nhìn nụ cười trào phúng của Ly Yên, không biết vì sao tim hắn bỗng nhói đau. Khi nhìn thấy Ly Yên cận kề cái chết, hắn liền cảm thấy sợ hãi, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình đau lòng.
"Nói, ngươi biết hành tung của Vân Mặc thần y phải không?" Lăng Dạ Phong sốt ruột nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Ly Yên hỏi.
Lăng Dạ Vũ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bắt lấy Ly Yên,sao lại chói mắt như vậy, vì thế liền đi lên gạt xuống.
"Phong, đệ như vậy nàng sẽ không nói." Hắn tìm một cái lý do cực kỳ thích hợp để che dấu.
Mộc Hi Cẩn biết tỷ tỷ mình đã không còn nguy hiểm, liền khôi phục lại bộ dáng đáng yêu ngồi ở một bên xem diễn trò.
"Ngay cả Đệ đệ ngươi cũng biết được tên loại độc này, nên ngươi còn có rất nhiều loại độc, phải không? Có thể nghĩ được, ngươi cùng Vân Mặc thần y nhất định có quan hệ." Lăng Dạ Vũ thản nhiên nói.
"Dựa vào cái gì ta phải nói cho các ngươi?" Ly Yên lạnh lùng nói một câu, chỉ là những lời này của nàng đã thừa nhận mình biết Vân Mặc thần y.
"Ngươi... ngươi đừng thấy ta nhịn mà làm tới, ngươi hạ dược ta ta còn chưa tính sổ với ngươi a!"
Lăng Dạ Phong vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình, Vốn là âm thanh tự nhiên của loài chim vàng anh trong nháy mắt liền trở nên bén nhọn, Khiến cho Ly Yên không khỏi bật cười.
"Phốc."
Mộc Hi Cẩn cũng dùng tay nhỏ bé che miệng cười trộm.
"Ngươi cười cái gì?" Lăng Dạ Phong ngẩn người, hắn còn chưa có thấy người nào bị mắng mà lại còn cười.
"Khụ khụ, không, mỹ nữ, ngươi cứ tiếp tục." Ly yên khoát tay áo nói.
Hai chữ "mỹ nữ" kích thích Lăng Dạ Phong lập tức xù lông quát: "Ngươi nói ta là gì? Buồn cười, còn không phải do ngươi làm hại."
"Im miệng." Tiếng quát giận dữ vang lên làm cho Lăng Dạ Phong lập tức bình tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, Ly Yên vẫn còn chưa biết hắn muốn nói cái gì.
Lăng Dạ Vũ nheo mắt, đồng tử sâu như biển nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt như lưu ly của Ly Yên, sau một lúc lâu mới lên tiếng nói: "Người nàng muốn hạ dược căn bản chính là ta."
Lăng Dạ Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là vậy, bởi vì hắn đến thư phòng của Thất hoàng huynh sau đó Thẩm trắc phi liền cầm một chén thuốc bổ đến, Thẩm trắc phi đi rồi Thất hoàng huynh lại đem thuốc cho hắn uống. Thẩm trắc phi không thể ngu xuẩn như vậy, tự hạ độc vào canh chính tay nàng hầm, huống hồ hạ"Ly Âm" đối nàng lại không có lợi ích gì.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng hắn liền lớn tiếng chất vấn: "Ngươi hạ dược Thất hoàng huynh vì mục đích gì?"
Ly Yên nhún vai: "Ta có thể có mục đích gì? Chằng qua là muốn nghe giọng nói của Thất Vương gia vĩ đại mà thôi, bất quá dùng ở trên người ngươi hình như có chút lãng phí a."
Vừa định tức giận Lăng Dạ Phong đã bị Lăng Dạ Vũ ngăn cản,nói: "Không cần cùng nàng vô nghĩa, trước tiên chúng ta để cho nàng nói ra nơi ở của Vân Mặc thần y”.
Bẻ bẻ cổ, thả lỏng gân cốt, tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị, vẻ mặt giống như có chút chờ mong nói: "Vậy hai người các ngươi nói ta nghe một chút, định bức ta nói như thế nào? Là hạ độc để cho ta thống khổ? Hay là dụng hình để cho ta nửa chết nửa sống?"
Trên khuôn mặt lặnh lùng của Lăng Dạ Vũ thoáng hiện một nụ cười mị hoặc chúng sinh, uy hiếp nói: "Đệ đệ của ngươi đối với ngươi rất quan trọng đi?"
Sắc mặt Ly Yên lập tức thay đổi, tức giận bất bình nói một tiếng: "Đê tiện."
Đỉnh đầu Mộc Hi Cẩn hiện đầy hắc tuyến, hắn chỉ ngồi xem diễn trò, vì sao hắn cũng bị trúng đạn?
Kỳ thật hắn cũng không muốn dùng cách đê tiện này, chẳng qua vì cứu Ngũ hoàng huynh Lăng Dạ Nặc dù có đê tiện hắn cũng phải làm.
"Ngươi chỉ cần nói ra Vân Mặc thần y đang ở đâu, chuyện ngươi hạ độc liền có thể xóa bỏ."
Ly Yên lập tức nở nụ cười, dáng vẻ giống như cực kỳ hưng phấn, đáy mắt thâm sâu vụt qua một tia giảo hoạt, thoáng chốc liền biến mất.
"Thật vậy sao?"
Nàng cũng không sợ Lăng Dạ Vũ đối phó với Tiểu Cẩn, dù sao đại bộ phận trên người Tiểu Cẩn đều là độc, Hơn nữa với thế lực của chính mình, chẳng lẽ nàng còn sợ một tên Vương gia hay sao? Chẳng qua là nàng muốn chơi đùa với bọn hắn mà thôi.
Lăng Dạ Vũ cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, giống như là rơi vào âm mưu của ai đó. Nhưng hắn vẫn kiên định gật đầu.
Giả bộ suy nghĩ một chút, rồi nói: "Hình như hắn nói với ta nói hắn đi Mê Hồn Sơn hái thuốc a!"
Nghe được ba chữ "Mê Hồn Sơn" hai người quá sợ hãi.
Mê Hồn Sơn là nơi vào được không ra được, nhiều năm qua không có mấy người sau khi đi vào còn có thể sống sót mà đi ra, bên trong có Mê Hồn trận cực kỳ lợi hại, hơn nữa thú độc rất nhiều, làm cho người ta nghe thấy đã sợ mất mật, mặc dù có rất nhiều Kỳ Trân Dị Bảo, nhưng đến nay cũng không có mấy người dám vào đi.
Lăng Dạ Vũ tái mặt lại, nghiêm túc hỏi han: "Ngươi nói thật?"
Uy danh của Vân Mặc thần y truyền xa,nhưng cũng cao ngạo vô cùng, nếu muốn tìm hắn chỉ có thể tự mình đi, chỉ là Mê Hồn Sơn này....
"Uhm, đương nhiên, hắn muốn tìm Thất Thải Liên Hoa đưa cho sư phụ hắn, lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ đi" Vẻ mặt chân thành tha thiết có thể tin, hoàn toàn không có dấu hiệu nói dối, nhưng dù sao trong lòng cũng có chút chột dạ, có phải nàng hơi quá đáng hay không? Thôi, võ công hắn cao như vậy, sẽ không chết đâu.
Vân Mặc thần Y có một sư phụ vô cùng lợi hại đây là chuyện mà người trên giang hồ đều biết, hắn đối sư phụ của hắn thập phần tôn kính, bình thường sẽ đi chung quanh tìm một chút dược vật cùng hoa quả đưa cho sư phụ hắn, cho nên nếu nói hắn vì sư phụ mà đi tìm thất thải liên hoa cũng không phải là giả, nhưng mà Mê Hồn Sơn nguy hiểm như vậy, có thể một đi không trở về.
Trong mắt Lăng Dạ Vũ có chút do dự bất định, đột nhiên Lăng Dạ Phong vui sướng vỗ đùi nói: "Chúng ta có thể ở bên ngoài núi chờ hắn a."
Vẻ mặt vui sướng bị một câu nói của Ly Yên làm cho cứng đờ, suy nghĩ này cũng lập tức bị dập tắt.
"Nếu mà ở bên ngoài chờ, hắn sẽ cảm thấy các ngươi không có thành ý, sẽ không đáp ứng bất cứ chuyện gì của các người." Ly Yên cong cẳng chân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói.
"Sau khi các ngươi đi vào cho dù tìm không thấy hắn, chỉ cần tìm được thất thải liên hoa đưa cho hắn, mọi chuyện hắn đều sẽ đáp ứng các ngươi."