Edit: TranGemy – di3ndan.l3quydon
“Bịch.”
Mặc Khuynh Thành lại ngã chúi xuống, nhìn những viên đá dưới chân khiến mình vấp ngã, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác bất an.
“Tiểu Quai, hôm nay con thế nào mà ngã suốt vậy, nếu không thì lại xin nghỉ thêm một ngày?” Lan Tuyết Mai nhìn Mặc Khuynh Thành mới ra khỏi cửa được hai bước đã ngã tới hai lần.
“Mẹ, con đã nghỉ hai ngày rồi, không thể xin nghỉ thêm được nữa.”
Lan Tuyết Mai nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói: “Vậy con đi đường cẩn thận một chút, Tiểu Trương, lái xe chậm thôi!”
“Vâng, phu nhân.”
“Mẹ, con đi đây, bye bye.”
Xe ô tô càng đi càng xa, tâm tình Lan Tuyết Mai cũng nặng nề thành một đống.
“Tuyết Mai, em lo lắng cho con à?” Một đôi tay vòng ôm lấy thắt lưng bà.
Lan Tuyết Mai yên tâm dựa về phía sau, lắc lắc đầu: “Con bé sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.”
“Ừm, con bé sẽ ổn…”
***
“Chú Trương, dừng lại.”
“Két.”
“Tiểu thư, sao vậy?”
“Chú Trương, đằng kia, có phải là phóng viên không?” Mặc Khuynh Thành chỉ về phía trước, ở đó có một đám người đang cầm micro và máy quay.
“Tiểu thư, hay không thì chúng ta về nhà đi?” Trương Minh quay đầu hỏi.
“Chú Trương, chúng ta đi cửa sau.”
Trương Minh cho xe chạy tiếp, lướt qua đám phóng viên còn đang mòn mỏi chờ đợi ở cổng trường.
“Các người nói xem, bao giờ Mặc Khuynh Thành mới đến?”
“Anh hỏi tôi, tôi làm sao mà biết đây, sắp lên lớp đến nơi rồi, đừng nói là không tới đấy.”
“Có khả năng đấy, nghe học sinh nói thân thể cô ta không thoải mái, đã hai ngày rồi không đi học.”
“Hai ngày? Đó không phải là thời điểm thông báo kia bị truyền trên mạng à?”
“Nói ra thì người này đúng thật là, không phải là cô ta cố tình trốn tránh chúng ta đấy chứ?”
“Có thể thế đấy, trước đó tôi có tin, cô ta vừa đến đoàn làm phim đã đuổi Thạch Vũ đi, sau này đến nhạc phim cũng là đoạt của bạn thân, người như vậy, khẳng định là không khác trên mạng nói mấy đâu.”
“Thật thế à? Nhưng không phải Từ Lập nói là Thạch Vũ quá kiêu ngạo nên đắc tội với đoàn làm phim sao, còn về phần nhạc phim, hóa ra vốn không phải là của cô ấy à?”
“Ban đầu không phải! Vốn là của nữ sinh hát bài 《 Tư cách 》 kia kìa, tên là Văn Tư Tư gì đó, là bạn thân của Mặc Khuynh Thành thì phải.”
“Bây giờ học sinh đều như thế à, tâm cơ cũng thật sâu, ngay cả bạn thân cũng không tha.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
…
Hết thảy những người ở cổng trường đều không biết Mặc Khuynh Thành đã vào đến vườn trường rồi.
“Bạn là?” Mặc Khuynh Thành nhìn người chặn trước mặt mình, nhìn có chút quen mắt.
“Bạn học Mặc, mình tên là Bao Thính Cường, mình có việc muốn nói với bạn.”
Bao Thính Cường?
Mặc Khuynh Thành nghe thế mới nhớ ra là ai, đây chẳng phải là người ở cái đêm tiệc ngày mùng một tháng năm “Mật thám” gì đó à.
“Bạn học Bao, cậu có chuyện gì không?”
“Bạn học Mặc, trong trường đang lan truyền một số tin đồn, ngay đến các phóng viên ngoài cửa cũng biết, cậu cẩn thận một chút.”
Trong lòng Mặc Khuynh Thành dâng lên một cảm giác thú vị: “Bạn học Bao, thật cảm ơn cậu, có điều làm sao mình biết được việc bạn nói có phải là sự thật không?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Bao Thính Cường bị người ta nghi ngờ, mặt mũi cậu đỏ hết lên: “Bạn học Mặc, nếu không phải mình thấy con người cậu cũng không tệ, mình cũng sẽ không nói cho cậu tin tức này!” Phải biết rằng, tin tức của cậu có thể bán được rất nhiều tiền đấy.
“Bạn học Bao, nhưng lời của cậu có vẻ rất khoa trương, ai mà biết được cậu có phải do những người đó phái tới hay không chứ?”
“Cậu, cậu! Cậu không tin thì thôi, dù sao mình cũng đã nói cho cậu biết.” Bao Thính Cường quay đầu chạy lấy người, lại bị Mặc Khuynh Thành cản lại.
“Ai da, bạn học Bao, chỉ đùa chút thôi, không cần phải tưởng thật vậy chứ.”
Bao Thính Cường cũng không nghĩ là Mặc Khuynh Thành sẽ thực sự tin cậu ta: “Cậu thật sự tin mình?”
“Tin tức của “Mật thám”, nếu còn là giả thì có khác nào tự đập bảng hiệu của chính mình?”
Bao Thính Cường không ngờ cô lại biết cậu ta, có chút ngượng ngùng: “Cái kia đều là người khác nói khoa trương lên, mình còn cách “Mật thám” xa lắm.”
“Mình tin tưởng cậu có năng lực này.” Vốn là Mặc Khuynh Thành bị chặn đường, đột nhiên giờ cậu lại bỏ đi, có lẽ…
Lần đầu tiên Bao Thính Cường nghe thấy một người khẳng định về khả năng của mình như vậy, rung động trong lòng không có cách nào diễn tả được, kiên định nhìn cô: “Bạn học Mặc, mình nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu.”
“Ừm.”
Trước đây Bao Thính Cường nhìn thấy Mặc Khuynh Thành đứng trên sân khấu lớn, giờ không có sân khấu lộng lẫy lại thấy gương mặt tươi cười của cô vẫn hết sức rực rỡ, không thể không cảm thán, mình đã theo đúng người.
Sau khi tạm biệt Bao Thính Cường, Mặc Khuynh Thành tiện tay cầm lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
“Cục cưng?”
“Dận, em bị người ta bắt nạt rồi.” Giọng nói của Mặc Khuynh Thành tràn đầy ủy khuất, lại khiến Mặc Dận đang nghe điện thoại có cảm giác mềm nhũn như thể có một dòng điện truyền qua người.
“Ai bắt nạt em, anh thay em đánh cô ta!”
Chỉ có lúc này, Mặc Dận mới có cảm giác mình tràn đầy sức sống, cảm giác này thật tốt.
“Cái này anh không cần phải xen vào, em chỉ muốn mượn anh cái này.” Mặc Khuynh Thành cảm thấy mình rất khó mở miệng, bây giờ Mặc Dận còn đang trong lúc gây dựng sự nghiệp, cô không giúp đỡ mang than sưởi ấm ngày tuyết rơi thì thôi, đã thế còn…
“Cục cưng, em muốn cái gì, anh đều cho em.”
“Dận, em cần ít tiền, chính là mượn…”
“Chờ anh gửi mã thẻ cho em.” Mặc Dận không hỏi cô mượn bao nhiêu, cũng không hỏi cô muốn làm gì.
“Cảm ơn anh cả!” Mặc Khuynh Thành cao hứng cảm ơn.
Mặc Dận nhìn cuộc điện thoại vừa bị ngắt, lông mày cau chặt lại, thế nào mà lại thành anh cả rồi!
Bên này, Mặc Khuynh Thành vừa cúp điện thoại đã nhận được một đống tin nhắn.
Từ Lập: Nhóc Khuynh Thành, cháu không cần để ý đến mấy tin tức trên mạng, chú sẽ xử lý.
Liễu Vĩnh: Khuynh Thành, cháu có ổn không? Có rảnh thì nhắn lại cho chú nhé.
Tỉnh Triết: Tiểu Khuynh Thành, mấy hôm nữa có muốn đến chỗ anh chơi không, có sông có núi, phong cảnh hữu tình.
Thôi Nghi Giai: Bảo bối Khuynh Thành, sao điện thoại của em không gọi được thế, đừng nói là trốn ở đâu khóc rồi nhé? Không được khóc,… Nhanh tới đây cho chị ôm cái nào, chị giúp em dạy dỗ mấy tên khốn kia!
Lê An An: Khuynh Thành, cậu đã đến trường chưa, chưa tới thì nhanh về nhà đi!
Lê An An: Khuynh Thành, sao cậu không trả lời tin nhắn của mình, đừng nói là bị đám phóng viên túm được rồi chứ? Cậu chờ đấy, bà đây lập tức tới ứng cứu cậu!
Lê An An: Khuynh Thành, rốt cuộc thì cậu đang ở đâu, mình gọi điện cũng không được, đọc được tin nhắn thì trả lời mình ngay đấy.
Mặc Khuynh Thành nhìn thông tin cuộc gọi nhỡ, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi tới của Lê An An, cô gọi lại, chuông kêu chưa đến hai tiếng đã có người nhận.
“Mặc Khuynh Thành, nói cho bà đây biết cậu đang ở đâu vậy?!”
Mặc Khuynh Thành che lỗ tai lại, cho đến khi âm thanh trong điện thoại ngừng lại mới nói: “An An, mình đang ở cửa sau trường học.”
“Cậu chờ đấy, mình lập tức qua đó!”
Mặc Khuynh Thành vừa định nói không cần thì Lê An An đã cúp điện thoại, hết cách, cô chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ chờ cô bạn thân.