Một giây kế tiếp bên tai liền truyền đến một giọng nói ỏng ẹo: “Lục tổng…”
Hàng mì nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, cô nhớ tới vừa rồi mấy mỹ nữ bên người nói anh lại có niềm vui mới, là tân tiểu ca hậu San San.
Cô gái ca hát, âm thanh quả nhiên vừa đẹp vừa ngọt.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, chỉ thấy San San đạp giày cao gót đã đi tới, thân mật khoác lên cánh tay tráng kiện của Lục Hàn Đình, San San trẻ tuổi xinh đẹp, mặt mũi trắng bóc, là kiểu mà Lục Hàn Đình trước đây vẫn luôn thích.
Hơn nữa dáng người San San trước lồi sau vễnh, cô ta kéo cánh tay Lục Hàn Đình chim nhỏ nép vào người, còn cố ý cọ bộ ngực sung mãn của mình dán lên tay Liễu Lục Hàn Đình, dùng ánh mắt tràn đầy mến mộ ngước nhìn anh.
“Lục tổng…” San San ỏng ẹo làm nũng nói: “Anh đi chậm một chút, hôm nay em đi giày cao gót, chân hơi đau đây này.”
Lúc này quản lí hội sở Đế Hoàng phát huy trọn vẹn trình độ phục vụ có thể so với long cung kiếm, nhanh chóng lấy một đôi giày đế bằng đặt bên chân San San: “San San tiểu thư, mang giày cao gót nhất định rất đau, tôi giúp cô thay giày nhé!”
Quản lí ngồi xổm người xuống.
Hạ Tịch Quán nhìn một màn này, trong lòng như bị ong mật chích vào, tuy cơn đau không rõ ràng nhưng cứ mãi châm chích chẳng chịt, khiến cô gần như không thể chịu đựng được.
Hạ Tịch Quán xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc đó cô nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc kia của Lục Hàn Đình, anh hờ hững lên tiếng: “Đổi người khác đến thay giày.”
Quản lí sửng sốt: “Vâng, Lục tổng nói cái gì chính là cái đó, vậy Lục tổng chọn trúng ai tới giúp San San tiểu thư đổi giày thế ạ?”
Lục Hàn Đình chỉ tay: “Cô ta!”
Xoát một cái, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình chọn trúng Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán xoay người, trong nháy mắt đôi mắt trong vắt của cô liền chạm phải đôi mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình.
Bốn mắt nhìn nhau, anh đang nhìn cô, dùng một loại tư thế cao ngạo đánh giá cô, trong ánh mắt tràn ra vẻ bạc tình nghiền ngẫm cùng châm biếm.
Anh bổ nhiệm cô, muốn cô giúp San San đổi giày.
Hạ Tịch Quán đứng yên không nhúc nhích.
Quản lý nhanh chóng chạy tới, khẩn cấp nhắc nhở: “Làm cái gì đấy? Lục tổng chỉ cô kìa, mau lên đó mà phục vụ, đây chính là vinh hạnh của cô, đợi lát nữa Lục tổng cho cô tiền boa sẽ rất hào phóng, cơ hội này bao nhiêu người cầu còn không được!”
Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, sau đó lên trước, cô đi tới bên người Lục Hàn Đình cùng San San, sau đó chậm rãi ngồi xuống, đổi giày cho San San: “San San tiểu thư, mời nhắc chân.”
Khoan thai nhìn Hạ Tịch Quán ngồi xổm xuống, vừa rồi cô ta liếc mắt trong đám người thấy được Hạ Tịch Quán, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán khuynh quốc khuynh thành, da thịt tựa sữa bò, khí chất lại tiên khí không vướng bụt trần. Dù là mặt nào, cô ta cũng bị cô đàn áp, phụ nữ đối gặp được người xinh đẹp hơn mình trời sinh liền có địch ý.
Cho nên San San vừa nhìn đã không thích Hạ Tịch Quán, hiện tại tháy Lục Hàn Đình bổ nhiệm Hạ Tịch Quán, San San có hơi không vui.
San San ỏng ẹo nhìn Lục Hàn Đình bên người: “Lục tổng, sao anh không để quản lý đổi giày cho em, mà lại tìm một con hầu vậy a?
San San càng nhắn mạnh chữ “con hầu”, tận lực nhục nhã Hạ Tịch Quán!
Lục Hàn Đình rũ xuống mí mắt anh tuấn, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hạ Tịch Quán, sau đó giơ tay lên ôm San San: “San San, chân của em xinh đẹp như vậy, anh không cho phép ngọai trừ anh ra bất kỳ người ông nào sờ vào.”