Lục lão phu nhân thở phì phò cúp điện thoại.
“Thiếu chủ, là tiểu thiếu gia lại hù chuyên gia tâm lý bỏ chạy sao? Những chuyên gia tâm lý kia phé vật rồi đó! Lần trước có chuyên gia kia cầm một cây bút, ra đề trên giấy cho tiểu thiếu gia, muốn xem thử nội tâm của tiểu thiếu gia, thê nhưng ai ngờ tiểu thiếu gia trực tiếp làm khó chuyên gia đó luôn. Còn có một chuyên gia tâm lý cùng tiểu thiếu gia chơi rubik, tiểu thiếu gia nhà ta hai tuổi đã phá đảo toàn bộ rubik, cậu ấy không phải muốn chết sao? Đúng rồi còn có chuyên gia lần trước, lại cho tiểu thiếu gia chơi bàn cát muốn thôi miên tiểu thiếu gia, vậy mà tiểu thiếu gia không ngủ, chính anh ta lại ngủ trước, những người này căn bản cũng không phải là đối thủ của tiểu thiếu gia.” Sùng Văn oán than.
Lục Hàn Đình cắt di động, anh hơi chau lại mày kiếm, con anh từ nhỏ đã khác xa với những đứa trẻ khác, IQ cậu bé hơn hai trăm, chỉ số IQ cao đến dọa người, cậu bé không phải thiên tài, mà là quỷ tài.
Nhưng theo tuổi tác dần lớn lên, Tiểu Dịch Dịch cũng bộc lộ ra vấn đề trí mạng, Tiểu Dịch Dịch không thích chơi đùa cùng các bạn nhỏ khác, cậu bé luôn thích ở một mình.
Mẫu chốt là, Tiểu Dịch Dịch hiện tại đã ba tuổi rồi nhưng lại không nói chuyện, cậu bé chưa từng mở miệng nói chuyện, bác sĩ nói khả năng tâm lý cậu bé có chỗ thiếu hụt, sau này có thể sẽ là một người câm.
Cho nên bây giờ toàn bộ Lục gia vì Tiểu Dịch Dịch sắp xếp chuyên gia tâm lý, muốn hướng dẫn cậu nói chuyện, hướng: dẫn cậu chơi với bạn cùng trang lứa, thế nhưng đáng tiếc là, Tiểu Dịch Dịch làm bằng sắt, hun chảy cả chuyên gia tâm lý.
Những tâm lý kia chuyên gia đều là bụm mặt bỏ đi, gương mặt hoài nghi nhân sinh, bọn họ đều nói bọn họ không dạy nỗi Lục tiểu thái tử.
Lục Hàn Đình nhấp một cái môi mỏng: “Những chuyên gia tâm lý kia đã không phải loại tệ gì, đều là hàng top trên bảng xếp hạng thế giới chọn lựa ra.”
*…” Sùng Văn liền biểu thị cạn lời: “Thiếu chủ, chỉ có thể trách gen anh quá cường đại, cho nên mới sinh ra tiểu thiếu gia biến thái như thế.”
Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng: “Trở về Tây Uyễn.”
Tây Uyễn.
Lục lão phu nhân và má Ngô ba năm nay vẫn ở đây, hiện tại Tiểu Dịch Dịch khóa trái mình trong phòng, Lục lão phu nhân và má Ngô giương mắt ở gõ của: “Tiểu Dịch Dịch, con mở cửa ra đi, con là tâm can tiểu bảo bối của bà cố mà, có cái gì không vui thì nói cho bà cố này.”
Má Ngô cầm trong tay chiếc bánh ga-tô rất đẹp: “Tiểu thiếu gia, không phải cậu thích ăn bánh ngọt nhất sao? Bây giờ bố cậu không ở đây, mau ra đây ăn vụng vài miếng đi, ngon lắm đó.”
Trong phòng không có động tĩnh gì, cửa cũng không mở.
: Lúc này cổng lớn biệt thự mở ra, Lục Hàn Đình đã trở về.
Lục Hàn Đình lên lầu, đôi đôi mắt thâm thúy nhìn một chút cánh cửa phòng đóng chặt, sau đó nhìn về phía Lục lão phu nhân: “Bà nội, để con thử xem.”
Lục lão phu nhân nhìn về phía Lục Hàn Đình, nhanh chóng hừ lạnh một tiếng: “A Đình, con theo bà vào thư phòng!”
Thư phòng.
Lục Hàn Đình đi vào: “Bà nội, bà tìm con có việc gì ạ?”
“Đương nhiên có việc, con lại thay thú vui mới, lần này là thiên kim của ông trùm dầu mỏ?” Lục lão phu nhân ném mạnh tờ báo giải trí xuống bàn làm việc.
Lục Hàn Đình cũng không có nhìn tờ báo kia, anh chỉ là giơ lên ngón tay thon dài, cởi cúc áo khoác ngoài ra: “Con sẽ bảo người xử lý những tin tức này.”
“Con!” Lục lão phu nhân tức đến mụ người: “A Đình, nếu như con thực sự muốn yêu đương, thực sự muốn kết hôn, bà nội chắc chắn sẽ không cản con, nhưng con thay phụ nữ như thay quần áo, cho là chơi bời một chút cũng được đi, nhưng bà nội nhất định phải quản con, đã ba năm rồi, bà hỏi con ba năm nay phong hoa tuyết nguyệt có phải khiến con vui vẻ lắm đúng không?”
“Bà nội, việc này bà đừng quan tâm đến.” Lục Hàn Đình nói.
“Con là cháu của bà, bà làm sao có thể mặc kệ con, A Đình, bà biết ba năm trước con bị thương rất nặng, một đao kia Quán Quán thiếu chút nữa khiến con chết nhưng…”
Lục lão phu nhân còn chưa nói hết, Lục Hàn Đình thuận tay cầm gạt tàn thuốc trên bàn làm việc lên, dùng sức đập về cửa số sát đất đằng trước.
Phanh một tiếng vang thật lớn, đỉnh tai nhức óc.