Tối nay Lục Hàn Đình toàn thân áo đen, đồ sộ anh tuần, anh từ đêm tối vô biên mà đến, đầu vai bằng phẳng nhuộm sương lạnh đêm khuya, cả người có vẻ thâm trầm mà thần bí.
Hiện tại đôi mắt thâm thúy Lục Hàn Đình rơi trên mặt Thượng Quan Đằng, nhìn chằm chằm hắn.
Trong lòng Thượng Quan Đằng run lên, ánh mắt quá sắc bén mang theo khí tràng cường đại, không ngờ trên người một phàm nhân lại cũng có kinh tâm động phách như vậy.
“Lục Hàn Đình, tôi là quân vương Hoa Tây Châu, cậu cũng quá phách lối! Lại sai tôi phải dẫn đường cho các người, tôi nói cho các người biết…”
Thượng Quan Đẳng lời vẫn chưa nói hết, hắc ảnh của Thượng Võ liền lóe lên đi qua, kéo lại Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan quân chủ, đắc tội.”
Thượng Võ trực tiếp némThượng Quan Đẳng vào trong trận.
Lục Hàn Đình không có gì tâm tình sóng lớn, anh nhấc đôi chân dài, cũng đi vào.
Lệ Quân Mặc cùng Lục Tư Tước liếc nhau một cái, cũng đi vào theo.
Tất cả mọi người đi vào trong trận.
Chuyện này không bình thường.
Trận pháp này chỉ có một cách có thể phá, đó chính là máu Xích Tử.
Trên người hắn ta không có máu Xích Tử, vậy người vào trong trận tất nhiên có một người trên người chảy xuôi máu Xích Tử, người đó là huyết mạch hoàng gia Hoa Tây Châu, là đế vương chân chính.
Thượng Quan Đằng bị ném vào trong trận sợ đến ngây người, hắn ta căn bản không có dòng máu Xích Tử, đi tới đây chắc chắn sẽ chết.
“Tôi muốn đi ra ngoài! Tôi muốn đi ra ngoài! Thượng Quan Đẳng xoay người chạy.
Lúc này một bàn tay to rõ khớp xương ràng vươn qua, kéo hắn lại, trong giọng nói lạnh như băng lộ ra tia trào phúng nhàn nhạt: “Thượng Quan quân chủ, chớ kêu, nhìn thật kỹ một chút đi!”
Là Lục Hàn Đình.
Thượng Quan Đằng mở mắt ra nhìn bốn phía một chút, ngoại trừ đêm tối, hắn ta không thấy gì cả.
Chuyện gì xảy ra thế nàyvvv Hắn ta đã vào trong trận, sẽ phải chứng kiến ảo ảnh, thế nhưng xung quanh rất an tĩnh, an toàn yên lặng.
Chuyện này không bình thường.
Trận pháp này chỉ có một cách có thể phá, đó chính là máu Xích Tử.
Trên người hắn ta không có máu Xích Tử, vậy người vào trong trận tất nhiên có một người trên người chảy xuôi máu Xích Tử, người đó là huyết mạch hoàng gia Hoa Tây Châu, là đế vương chân chính.
Đây chính là máu Xích Tử.
“Quán Quán, đây là máu của ai?” Tô Hi hỏi.
Đây là… máu của Lục Hàn Đình!
Hạ Tịch Quán lần đầu tiên vào cấm địa, liền phát hiện Nhiếp Tâm thuật không hề có tác dụng với Lục Hàn Đình, lúc đó cô liền hoài nghỉ.
Lần này cô đến Hoa Tây Châu một mục đích khác chính là, lấy một giọt máu của Lục Hàn Đình, cô muốn kiểm chứng thử suy nghĩ trong lòng.
Lúc đó ở trong phòng, Lục Hàn Đình rất tức giận, một quyền đập vào trên vách tường, anh chảy rất nhiều máu, cô nhân cơ hội lấy một giọt.
Hiện tại cô nắm giọt máu này đi lại tự nhiên trong trận, xem ra máu của Lục Hàn Đình chính là… máu Xích Tủ!
“Quán Quán, em không muốn nói ra tên của người này, là bởi vì muốn bảo vệ anh ta, đúng không? Được, anh có thể không hỏi, nhưng máu Xích Tử tái hiện, Hoa Tây Châu sắp phải nghênh đón một trận gió tanh mưa máu, Lan Lâu Cổ Quốc của chúng ta và Hoa Tây Châu có mồi ràng buộc sâu xa, tất nhiên cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.”