Lục Hàn Đình nhìn cô, sau đó hạ mắt hướng trên môi đỏ mọng của cô hôn xuống.
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, nhanh chóng quay đầu tránh được.
Lục Hàn Đình hôn lên mái tóc dài của cô, anh chôn sâu khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của côm ngửi trên người mùi hương thiếu nữ trong veo, môi mỏng nhếch lên vòng cung nhàn nhạt, giọng khản đặc nói: “Hạ Tịch Quán, em có ý gì?
Chắc em không quên lời em nói ở cấm địa nhỉ? Em chính miệng nói với anh, chỉ cần anh không có gì với Lệ Yên Nhiên, em sẽ ở lại bên cạnh anh, bây giờ làm cái gì hả? Anh muốn hôn em, em cũng không cho hôn, hửm?”
Hạ Tịch Quán nhớ kỹ lời mình nói, nhưng khi đó cô tưởng rằng anh và Lệ Yên Nhiên thực sự ngủ với nhau, muốn ép anh biết khó mà lui.
Cô đã không có cách nào đi cùng với anh nữa rồi.
Hạ Tịch Quán thõng mi xuống, nhỏ giọng nói: “Lục Hàn Đình, xin lỗi…”
Thân thể cao to của Lục Hàn Đình đột nhiên cứng đờ, anh chậm rãi ngẳng đầu, sau đó vươn ngón tay thon dài nhắc khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Hạ Tịch Quán, nói cho rõ, nuốt lại câu xin lỗi rẻ rúng ấy của em đi, tắt cả những kẻ có lỗi với anh đều đã xuống địa ngục rồi!”
“Là chính em nói, hiện tại lời của mình em cũng không muốn thừa nhận rồi, em muốn đổi ý?”
Giữa mi tâm anh khí của Lục Hàn Đình đã dâng lên mây mù, Hạ Tịch Quán thậm chí thấy được trong hai mắt của anh có tia sát khí, nếu như cô dám gật đầu nói đổi ý, anh phỏng chừng sẽ bóp chết cô.
Anh lần nữa níu cô, một người người đàn ông kiêu ngạo không ngừng vì cô cúi đầu, nhưng cô lần nữa lừa dối anh, rời xa anh, Hạ Tịch Quán cảm thấy, anh nhát định sẽ hận cô.
“Lục Hàn Đình, xin lỗi, ngày đó ở cắm địa em chỉ là… thuận miệng nói, em nóng lòng muốn thoát khỏi anh, muốn nhanh chóng rời đi cùng Tô Hi, kỳ thực anh không ngủ với Lệ Yên Nhiên cũng không thể thay đổi được thứ gì…”
Hạ Tịch Quán lời vẫn chưa nói hết, Lục Hàn Đình đột nhiên siết chặt ngón tay, khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ dưới ngón tay anh nhanh chóng mắt đi huyết sắc: “Đủ rồi Hạ Tịch Quán, vậy em đến buổi đại hôn này làm cái gì, em chạy tới lại đâm anh một dao, em chạy tới lại chà đạp anh một lần sao, em đến tột cùng coi ta là thành cái gì!”
Gân xanh trên trán Lục Hàn Đình nổi lên, cả người hung dữ đáng sợ, anh đang gầm thét, mang theo phẫn nộ to lớn cùng u hận.
Hạ Tịch Quán nhắm hai mắt: “Lục Hàn Đình, thực sự xin lỗi, chúng ta đã… kết thúc.”
Lồng ngực Lục Hàn Đình phập phồng, anh siết quả đắm, hung hăng nện về cô.
Theo hướng gió sắc bén nặng nề kéo về phía Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán không tránh, cô chỉ là nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt.
Rầm một tiếng vang thật lớn.
Hạ Tịch Quán đợi cảm giác đau đớn kéo tới, thế nhưng không có.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nắm đắm Lục Hàn Đình kề sát bên gò má cô, một quyền đập vào trên vách tường bên người cô.
Bức tường cao cấp lúc này thủng một lỗ, tay Lục Hàn Đình đỗ máu, mấy hàng máu nóng theo bức tường màu trắng chảy xuống.
“Lục Hàn Đình, anh điên rồi!” Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại.
Bỗng ngửi được màu máu ngai ngái Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy ngực không khỏe, cảm giác chua vọt lên, cô đẩy Lục Hàn Đình ra, chạy thật nhanh vào phòng tắm, ôm bồn cầu khom lưng nôn mửa.
Nôn đến xây xẫm mặt mày.
Lục Hàn Đình nhanh chóng vào phòng tắm, anh vươn bàn tay to vỗ vỗ lưng Hạ Tịch Quán, mi tâm anh khí nhíu chặt, anh thấp giọng hỏi: “Quán Quán, em làm sao vậy?”
Lời vừa dứt, Lục Hàn Đình tựa như chợt nghĩ đến thứ gì, bàn tay của anh cứng đờ.
Hạ Tịch Quán dừng nôn, hàng mi nhỏ dài run rẫy, cô nhanh chóng đứng dậy: “Em rất khỏe, em còn có việc, đi trước.”
Cô đã nhạy bén nhận ra tâm tư anh biến hóa, cho nên muốn nhắc chân chuồn khỏi đây.
Thế nhưng không đơn giản như vậy, Lục Hàn Đình kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, anh chậm rãi nheo lại đôi mắt thâm thúy, mang theo vài phần sắc bén đánh giá cô: “Quán Quán, nói cho anh biết, rốt cuộc em bị cái gì?”
“Vừa rồi em đã nói rồi, em rất khỏe…”
“Em nói dối!” Lục Hàn Đình trực tiếp cắt lời cô.