Hạ Tịch Quán vẫn không có khẩu vị, càng không đói bụng, thế nhưng vì hai bé con, cô buộc mình phải ăn.
Tô Hi cho cô gắp một khúc sườn chua ngọt: “Quán Quán, ăn chút thịt đi em.”
“Dạ.” Hạ Tịch Quán nghe lời nuốt xương sườn vào.
Tô Hi lại múc cho cô một chén canh cá: “Quán Quán, ăn canh cá, anh nghe nói bé con thích ăn cá thường rất thông minh.”
“Dạ.” Hạ Tịch Quán lại ăn một chén canh cá.
Trong khoảng thời gian này Hạ Tịch Quán cũng không thể chạm vào thức ăn mặn dầu mỡ, nhưng hôm nay cô ăn, còn ăn một chén cơm, lúc buông chén đũa xuống, bụng của cô cũng tròn vo rồi.
Đầu bếp nữ cười nói: “Cung chủ, hôm nay khẩu vị của Hạ tiểu thư lòng không tệ, bắt đầu ăn cơm rồi, đây là dấu hiệu tốt, hấp thu nhiều chất dinh dưỡng đều tốt với cả mẹ lẫn con.”
Tô Hi gật đầu, anh nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, sau này em đều phải ngoan ngoãn ăn như vậy nhé.”
“Em biết rồi, em ăn no rồi, lên lầu trước nha.” Hạ Tịch Quán đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy vào phòng tắm, cô cũng không nhịn được nữa, ôm bồn cầu liền cúi đầu ói như điên.
Cô phun toàn bộ thức ăn ra, ói đến say sẳm mặt mày.
Lúc Tô Hi đi tới cạnh cửa chuẩn bị đi vào liền nghe được tiếng nôn mửa bên trong, bước chân anh khựng lại, không đi vào nữa.
Anh biết cô bây giờ rất tệ, tất cả cứng cỏi cùng dũng cảm của cô khi nhìn đến mình mái đầu bạc trắng của mình đã nháy mắt sụp đỗ rồi.
Cô bây giờ lộ ra mềm mại cùng yếu đuối sâu thẫm nhất của mình, nhưng, anh không an ủi được cô.
Cô cũng không cần anh an ủi.
Bởi vì, anh không phải là người mà cô mong muốn.
Anh cũng vĩnh viễn không còn cách nào thay thế được người kia trong lòng cô.
Hạ Tịch Quán ói xong rồi, lúc đi ra đã là một tiếng sau, sắc mặt cô tái nhợt giống như một trang giấy, không còn chút huyết sắc nào.
Cô đi tới trong phòng bắt đầu lục tung, tìm thứ gì đó.
“Quán Quán, em tìm cái gì đó?” Tô Hi nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tịch Quán không ngắng đầu, cô tìm rất chuyên chú: “Em tìm di động, từ khi đến đây em chưa đụng vào di động, em nhớ em đặt nó ở đây, nhưng không thấy đâu cả.”
“Là cái này sao?”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu, trong tay Tô Hi có một chiếc di động, là di động của cô.
“Cảm ơn, em muốn gọi điện thoại.” Hạ Tịch Quán nhận điện thoại, ngồi trên thảm lông dê ở mép giường, cô bám một dãy SỐ.
Tô Hi không đi qua, mà là lằng lặng nhìn cô cuộn mình, một tay ôm đầu gối của mình, cô cúi đầu, tựa cằm trên đầu gối, tay kia nắm điện thoại dán bên tai.
Anh nghe được âm thanh của cô, đang nói chuyện với đầu dây bên kia, giọng nói rất dịu dàng, “Alo, Lục Hàn Đình, là em.”
“Lục Hàn Đình, em muốn nói cho anh biết một tin tốt, hôm nay em đi siêu âm, bác sĩ nói em mang song thai, có phải rất kinh hỉ hay không? Chúng ta lập tức có đến hai cục cưng, Lục Hàn Đình, anh làm bồ rồi.”
“Lục Hàn Đình, gần đây anh có khỏe không? Em… khỏe, em đều có ngoan ngoãn ăn, ngoan ngoãn ngủ, hôm nay em còn ăn một chén cơm húp một chén canh nữa cơ đây, ăn đến bụng no căng tròn vo luôn này.”
“Lục Hàn Đình, anh không cần lo lắng em, em là thần y, chất độc này nhất định sẽ không làm khó được em, em và các con ở đây hết thảy đều tốt, chỉ là Lục Hàn Đình… em cảm thấy… hình như em rất nhớ anh.”