Lục Tử Tiễn là thiên chỉ kiêu tử, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng vô song, lại là viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, gả cho anh là mộng tưởng cả đời của cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta lại luân lạc tới mức hầu hạ cho loại người lỗ mãng như Kiều Sâm tiên sinh, cô ta rất không cam lòng.
“Hạ Tịch Quán, mày cho rằng nói như vậy Kiều Sâm sẽ tin sao? Mày thử đi, Kiều Sâm rốt cuộc tin mày hay là tin tao.” Dạ Minh Châu bình tĩnh cười nói.
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu: “Cho nên, cô phải phối hợp với tôi.”
“Có ý gì?” Dạ Minh Châu đã giao thủ với Hạ Tịch Quán, đối với thủ đoạn sắc bén của Hạ Tịch Quán cô ta rất sợ hãi, bây giờ nhìn dáng vẻ Hạ Tịch Quán thần bí, cô ta nhất thời có dự cảm không lành.
Lúc này Hạ Tịch Quán đi lên trước, cô đi tới trước mặt Dạ Minh Châu thấp giọng cười nói: “Cũng không có ý gì, chính là cô hạ thuốc thế nào, thì tôi sẽ làm thế ấy với cô.”
Dạ Minh Châu nhanh chóng cảnh giác, cô ta nhấc chân bỏ chạy.
Thế nhưng không còn kịp, Hạ Tịch Quán phất tay một cái, thuốc bột vô sắc vô vị liền tỏa ra phía sau Dạ Minh Châu.
Dạ Minh Châu cảm thấy toi chuyện rồi, cô ta xoay người chạy, đi tìm Kiều Sâm.
Thế nhưng Kiều Sâm không ở trong phòng, không biết đi đâu.
Dạ Minh Châu dần dần cảm thấy toàn thân khô nóng, ngay cả đại não đều trở nên hỗn độn, cô ta đưa tay kéo chiếc váy trên người, muốn để mình mát hơn chút.
Lúc này cửa phòng bị đầy ra, một hộ vệ mặc áo đen đi đến.
Dạ Minh Châu nhìn về phía hộ vệ mặc áo đen kia, khuôn mặt hộ vệ rất nhanh chồng chất với khuôn mặt tuấn mỹ kia của Lục Tử Tiễn.
“Tử Tiễn!” Dạ Minh Châu nhào đến, ôm lấy hộ vệ kia: “Tử Tiễn, là anh sao? Em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.”
Hộ vệ kia đẩy Dạ Minh Châu ra: “Dạ tiểu thư, mong cô tự trọng.”
Bức xạ nhiệt trong cơ thể Dạ Minh Châu từng đọt nói từng đọt, mau chóng đánh phủ cô ta, hiện tại cô ta chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu, muốn đàn ông. . truyện teen hay
Muốn đàn ông.
Hiện tại người đàn ông này còn là Lục Tử Tiễn, là tâm tâm niệm niệm, tình xưa khó quên của cô ta, Dạ Minh Châu nhất thời cảm giác lửa dục thiêu cháy cả cô ta.
Cô ta ôm hộ vệ kia thật thật chặt, hai tay sờ soạng trên vòng hông hộ vệ kia: “Tử Tiễn, đừng đẩy em ra, em rất nhớ anh, lẽ nào anh không có chút nào nhớ tới em sao?”
Lúc này, Kiều Sâm tiên sinh và Hạ Tịch Quán cùng đi qua đây, Kiều Sâm tiên sinh nói xin lỗi: “Hạ tiểu thư, đều là người làm nữ kia gan to nổi lên tham niệm làm bậy với Lục tổng, tôi đã nghiêm khắc giáo huấn người làm nữ kia rồi.”
Hạ Tịch Quán câu môi: “Tra ra chân tướng là tốt rồi, khổ cực Kiều Sâm tiên sinh rồi.”
Kiều Sâm tiên sinh rất vui vẻ, anh ta che chở Dạ Minh Châu, kết án chuyện này, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thở gấp, là vọng lại từ phòng anh ta.
Hạ Tịch Quán cũng nghe thấy, mặt cô nhanh chóng lộ vẻ nghỉ hoặc: “Kiều Sâm tiên sinh, trong phòng anh có tiếng gì thế kia?”
Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng xông lên trước, đẩy ra cửa phòng.
Trong phòng, Dạ Minh Châu giống như con rắn nước không ngừng quấn lấy hộ vệ kia, còn anh hộ vệ lại không ngừng đây cô ta ra: “Dạ tiểu thư, mong cô buông tay, chúng ta không thể như vậy được, cô là vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh mà.”
“Tử Tiễn, chúng ta đừng nhắc đến Kiều Sâm được chứ, kỳ thực em căn bản không thích hắn ta, hắn là một tên thô lỗ, ở trên giường cũng không biết tình thú gì cả. Người em yêu vẫn luôn là anh, tối nào ngủ cùng Kiều Sâm em đều ảo tưởng đó là anh, Tử Tiễn, em muốn anh!”