“Cho dù rời khỏi anh, em cũng không thể rời bỏ Đề Đô, huống chỉ còn có Thượng Quan Đằng nhìn chằm chằm, em thông minh như vậy, hẳn là hiểu anh đang nói cái gì.”
Hạ Tịch Quán không lên tiếng, cô nhắm hai mắt, như thể đã ngủ rồi.
Cô như vậy làm anh thấy có chút bất an, mỗi khi lần cô yên lặng thì đợt bùng nỗ tiếp theo sẽ ập đến. Lục Hàn Đình cảm thấy cô bây giờ giống như là cát mịn anh nỗ lực giữ trong tay, anh càng dùng sức, cô càng chảy nhanh.
Lục Hàn Đình vươn tay ôm cô vào lòng, mấy ngày này cô không ăn ngon, đã gầy đi một chút, nhưng cơ thể mềm mại không xương vẫn như cũ, mùi thơm xông vào mũi anh.
Lục Hàn Đình thực hiện hứa hẹn, hôm sau liền mang theo Hạ Tịch Quán đến một làng du lịch.
Làng du lịch này là tọa lạc tại một tòa cung điện đẹp như tiên cảnh nhân gian, chủ nhân cung điện này là Kiều Sâm.
Lục Hàn Đình đang nói chuyện với Kiều Sâm tiên sinh, Kiều Sâm tiên sinh năm nay hơn ba mươi tuổi, là một người đàn ông tính cách ngay thẳng thô kệch, anh ta là bạn với Lục Hàn Đình.
“Lục tổng, Hạ tiểu thư, vô cùng hoan nghênh hai người tới đến làng du lịch của tôi làm khách, hiện tại tôi giới thiệu một người cho mọi người làm quen nhé, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh?
Là ai2 Lúc này một bóng người quen thuộc nhảy vào trong tầm mắt Hạ Tịch Quán, là… Dạ Minh Châu.
Hạ Tịch Quán đã rất lâu không gặp Dạ Minh Châu rồi, không nghĩ tới cô ta lại trở thành vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh.
Thấy được Dạ Minh Châu, cặp mắt trong suốt của Hạ Tịch Quán cũng sáng lên, khóe miệng cô nhếch ra nụ cười, Dạ Minh Châu tới thật tốt.
“Dạ tiểu thư, chào cô.” Hạ Tịch Quán cũng chào hỏi một tiếng.
Lúc này Lục Hàn Đình đã đi tới, ôm Hạ Tịch Quán vào ngực: “Quán Quán, đi xe mệt rồi, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Lục Hàn Đình chẳng buồn liếc đến Dạ Minh Châu, rất rõ ràng cũng không muốn phản ứng cô ta.
“Được.” Hạ Tịch Quán gật đầu.
Lúc này Dạ Minh Châu đột nhiên lên tiếng: “Lục tổng, anh cùng Yên Nhiên mới vừa đại hôn, hiện tại chính là thời điểm tân hôn, vậy mà Lục tổng anh vứt bỏ vợ mình, mang theo Hạ Tịch Quán qua đây du lịch, chuyện này Yên Nhiên biết không?”
Nói rồi Dạ Minh Châu liền nở nụ cười: “Không biết cũng không liên quan, lần này thật sự quá trùng hợp, Yên Nhiên cũng tới nơi đây du lịch, chắc sắp đến rồi đó.”
Vừa dút lời, cạnh cửa liền xuất hiện bóng người, Lệ Yên Nhiên tới.
“Anh Hàn Đình, anh tới đây chơi sao không nói cho em biết một tiếng?” Lệ Yên Nhiên chu môi, uất ức nhìn Lục Hàn Đình làm nũng.
Trên Lục Hàn Đình khuôn mặt tuấn tú cũng không có tâm tình sóng lớn gì, anh liếc từ mặt Dạ Minh Châu đến mặt Lệ Yên Nhiên, anh và Hạ Tịch Quán mới vừa ra ngoài, toàn bộ Dạ gia đã tới rồi, xem ra Thượng Quan Đẳng cũng tới.
“Kiều Sâm tiên sinh, sắp xếp phòng xong chưa, tôi và anh Hàn Đình là vợ chồng, hai chúng tôi ở chung một phòng!” Lệ Yên Nhiên nói.