Nhưng anh không sợ anh không ngại, anh lại cùng cô đi đến bước đường này.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn tay chống lên lồng ngực rộng lớn của anh, muốn dùng sức đầy anh ra.
Nhưng cơ thể đồ sộ ấy không chút xê dịch, hôn cũng như mưa rèn gió dữ, Hạ Tịch Quán đã cảm thấy hơi thở của mình đều bị anh cướp đi.
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán khẽ run lên, sau đó vung mạnh tay đập lên người anh: “Đi ra, buông em ral”
Lục Hàn Đình không chịu buông tay, ngược lại còn hôn sâu hơn.
Hạ Tịch Quán đấm anh cũng công cóc, đổi sang dùng chân đạp anh, vậy mà cũng chẳng lay động anh được một phân.
Sức lực nam nữ chênh lệch như sông so với đại dương, hiện tại cô bị anh bá đạo giam trong ngực, mặc anh ức hiếp.
Hạ Tịch Quán mở miệng, cắn lên khóe môi anh, mùi máu tươi nhàn nhạt trong nháy mắt tràn ngập trong cổ họng hai người, cô cắn không chịu nhả.
Lục Hàn Đình nhíu hàng mày kiếm, bị đau, một giây như thế khiến anh hoài nghỉ, nếu như anh không ngừng, có khi nào cô sẽ cắn rách miệng anh.
Phụ nữ tuyệt tình còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.
Lục Hàn Đình buông lỏng cô ra, nhưng chóp mũi vẫn còn dính lấy cô, lưu luyên cọ cọ, đôi môi mỏng rơi vào nếp nhăn trên mặt cô, mổ từng chút một: “Quán Quán, đừng sợ, có anh ở đây, tất cả đều sẽ tốt thôi. Rất xin lỗi để cho em chứng kiến bản thân như vậy, anh hứa đây là lần cuối cùng, sau này mỗi ngày em đều sẽ thật xinh đẹp.”
Nói rồi Lục Hàn Đình lấy ra một viên thuốc: “Quán Quán, uống cái này đi em, uống rồi sẽ tốt thôi.”
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán rơi trên viên thuốc kia: “Thuốc giải này anh lấy đâu ra? Lục Hàn Đình, anh dùng cách gì để lầy máu từ Lệ Yên Nhiên?”
Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng, trầm thấp mở miệng: “Cái này em đừng quan tâm, uống thuốc trước đi đã.”
Hạ Tịch Quán vươn tay, “bốp” một tiếng trực tiếp hất rớt viên thuốc trong lòng bàn tay anh xuống đất: “Em không uống! Em không uống! Em không uống! Có chết cũng không uống!”
Đừng tưởng rằng cô không biết, cô biết hết tất cả, đây là anh bồi ngủ để đổi lấy!
Uống thuốc này xong rồi sau đó thì sao?
Sau đó chẳng phải anh sẽ bồi Lệ Yên Nhiên ngủ một lần rồi lại một lần để đổi thuốc mang về?
Viên thuốc rơi trên thảm, khí lạnh trên người Lục Hàn Đình trong nháy mắt tràn ra, mơ hồ có thể thấy đường nét cứng rắn lạnh lẽo trên sườn mặt, anh ngồi xổm người xuống nhặt thuốc: “Quán Quán, em quậy gì với anh cũng được, nhưng phải uống thuốc, ngoan ngoãn nghe lời!”
Lục Hàn Đình đưa thuốc qua.
Hạ Tịch Quán nhìn gương mặt căng thẳng và lo lắng của anh, viền mắt sưng đỏ nhanh chóng lại dâng lên hơi nước trong suốt, rất nhanh giọt nước mắt nóng bỏng liền tràn khỏi bờ mi.
Cô khóc.
Cổ họng Lục Hàn Đình thít chặt, nhanh chóng tiến lên kéo cô vào trong ngực mình: “Xin lỗi Quán Quán, anh không nên hung dữ với em, xin lỗi, đều là anh sai, đừng khóc nhé.”
Hạ Tịch Quán lúc đầu yên lặng khóc, nhưng chất giọng dỗ dành mang theo vẻ đau lòng của anh, cô liền không nhịn được, bờ vai nhỏ gầy yếu bắt đầu run rẩy, cô nức nở khóc thành tiếng.
Trong lòng cô thực sự rất khó chịu rất khó chịu.
Khi anh chưa đến, mắt cô vẫn khô ráo.
Nhưng sau khi anh đến, nước mắt liền không khống chế nỗi.
Cô chưa từng mềm yếu như thế.