Lệ Yên Nhiên đã từng cắt cổ tay, nên bây giờ thấy mũi dao lạnh bén kia, cô ta lại dâng lên cảm giác sợ hãi rất sâu, cô ta giãy giụa: “Các người là ai, mau buông tôi ra!”
Lúc này bên tai truyền đến giọng nói sâu kín của Lục Hàn Đình: “Cũng làm cô thoải mái rồi, hiện tại cũng nên đến phân đoạn lấy máu của cô chứ?”
Cái gì?
Lệ Yên Nhiên ngẳắng đầu nhìn về phía Lục Hàn Đình phía trước, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen được là phẳng, có bao nhiêu ưu nhã sang trọng, trên người anh không còn sót chút mùi vị tình dục nào, tuấn tú lãnh đạm không mảy may loạn.
Thật kỳ lạ, anh bây giờ cùng lúc nãy ở trên giường hệt như hai người khác nhau, ban nãy anh rất nhiệt tình.
“Anh Hàn Đình, em bây giờ là Lục phu nhân của anh, cũng là người phụ nữ của anh, anh để những người này tổn thương em thế này sao? Tự em lấy máu… AI”
Lệ Yên Nhiên vẫn chưa nói hết, trên cổ tay liền truyền đến đau đón, cô ta vừa nhìn, hai hộ vệ áo đen khi nãy đã vạch trên cổ tay của cô một đường thật sau, máu nóng ð ạt tuôn ra.
Vẻ ửng đỏ trên mặt Lệ Yên Nhiên trong nháy mắt thối lui, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, thật sự rất đau, thật quá đáng sợ, buông ra, mau buông ral Lệ Yên Nhiên dùng sức giãy giụa, nhưng hai hắn đàn ông lực lưỡng kia đè chặt cô ta lại, không để cô ta nhúc nhích được một li.
Rất nhanh, máu của Lệ Yên Nhiên liền chảy đong đầy một chén.
Nói xong Lục Hàn Đình đứng dậy, trực tiếp rời đi.
Lệ Yên Nhiên ngồi liệt trên mặt đất há miệng to thở dốc, cô ta nhìn bóng lưng người đàn ông cao ngất mà quyết tuyệt, phía sau lưng đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh người, cô ta cảm giác mình đã quá ngây thơ, đến thời khắc này cô ta mới phát hiện bản thân đã trêu chọc đến ai, nhất định Lục Hàn Đình chính là một ác quỷ.
Anh có hàng trăm hàng vạn cách để tra tấn cô tal Lệ Yên Nhiên còn có một dự cảm rất xấu, hình như cô ta đã rơi vào một cái bẫy.
Mà tắt cả chuyện này đều là bởi vì Hạ Tịch Quán!
Lệ Yên Nhiên trút tất cả oán hận lên đầu Hạ Tịch Quán, hiện tại cô ta mắt máu quá nhiều, căn bản không đứng dậy được, như là con chó bị Lục Hàn Đình vứt bỏ, cô ta không dễ chịu, Hạ Tịch Quán cũng đừng hòng sống yên!
Lệ Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó lấy ra điện thoại của mình, vừa rồi cô ta đã quay đoạn video làm tình kia.
Cô ta liền gửi thẳng video đó cho Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán về tới trụ sở của mình, làm Prof. Hạ, cô được phân đến một khu nhà trọ, chỉ là cô rất ít ở đây.
Hạ Tịch Quán đi tới trước gương, cô nhìn mặt mình, trải qua một hồi đau đớn tê liệt ban nãy, hiện tại trên mặt của cô đã có nếp nhăn.
Nếp nhăn rất rõ ràng.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên, dùng lòng bàn tay mềm mại từ từ xoa những nếp nhăn kia.
Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô vang lên, có tin nhắn, có người gửi cho cô một đoạn video.