Mi tâm Lục Hàn Đình trầm xuống, ngũ quan anh tuần lạnh lùng nghiêm nghị siết chặt, anh không nói gì.
Hàng mi dài của Hạ Tịch Quán run rấy, sau đó cười một tiếng: “Bỏ đi Lục tiên sinh, em cho phép anh ngạo kiều một lần, anh không cầu hôn em, vậy em sẽ cầu hôn anh!”
Nói rồi Hạ Tịch Quán lại tiếp lời: “Lục tiên sinh, năm nay em hai mươi tuổi, cơ thể khỏe mạnh, yêu mến anh đã lâu, cưới em nhé, sau này em sẽ sẽ cố gắng xinh đẹp như hoa, kiếm tiền nuôi gia đình, không để bất cứ ai bắt nạt anh, cũng không để anh chịu bắt kỳ uất ức nào. Thế nên, để em gả cho anh nhé, có được không?”
Trời đất thánh thần ơi.
Toàn trường khiếp sợ nhìn Hạ Tịch Quán, bọn họ sớm biết Hạ Tịch Quán sẽ tới, chắc chắn sẽ có kịch hay, bởi vì căn cứ theo kinh nghiệm quá khứ, nơi mà Hạ Tịch Quán đến khẳng định rất đặc sắc.
Hiện tại Hạ Tịch Quán quả nhiên không để bọn họ thất vọng, thế nhưng, nhìn xem đây là chuyện con người làm sao, Lục Hàn Đình không cầu hôn cô, cô liền cầu hôn Lục Hàn Đình?
Quá kích thích!
Thật quá chất!
Mi tâm anh tuấn Lục Hàn Đình đã nhíu chặt, bàn tay to xuôi bên người siết thành quyền chặt, không dám buông ra, anh cảm giác mình đã không kháng cự nỗi thế công của cô rồi, anh sắp thỏa hiệp mắt rồi.
Anh chưa bao giờ từng nghĩ, cô sẽ cầu hôn anh.
Hiện tại ánh mắt cô trong vắt mà thành tín nhìn anh, chỉ cần anh gật đầu, anh có thể có được cô, cô chính là Lục phu nhân của anh.
Nhưng là…
Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, anh cắn răng, cắn chặt quai hàm dữ tợn đến đáng sợ, anh từ chối mê hoặc, cầu xin cô đừng lại dụ dỗ anh.
Ở trước mặt cô, anh đã quân lính tan rã.
Lục Hàn Đình như là mất đi tất cả kiên nhẫn, giọng nói bạc tình vang lên mang theo ý răn dạy: “Hạ tiểu thư, quấn lấy không tha là dạy dỗ của cô sao? Mau ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi người…”
Lời Lục Hàn Đình còn chưa dứt, toàn bộ hô hấp đã ngừng lại, vì Hạ Tịch Quán nhào qua, vươn hai cánh tay ôm chặt vòng hông to lớn của anh, cô nhào vào trong ngực anh.
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình trong nháy mắt cứng ngắc.
Trong ngực là thân thể mềm như ngọc thơm như hoa kia, dán thật chặt vào cơ thể lạnh băng cứng đò của anh, bàn tay đang nắm chặt của anh chọt bông lỏng.
Áo sơmi ôm lấy bắp thịt đang căng chặt, khóe mắt hẹp dài dính vào màu máu đỏ tươi.
Đời này của anh chưa từng có cảm giác như vậy, thống khổ lại ngọt ngào, cô đang hung hăng hành hạ anh, anh sắp bị cô dằn vặt đến điên rồi.
“Lục tiên sinh, em không muốn ở chỗ này, chúng ta về nhà đi, anh dẫn em về nhà đi!” Hạ Tịch Quán dán mặt lên buồng tim của anh, mềm giọng cầu xin.
Lục Hàn Đình nhắm hai mắt, anh biết không thể để cô dây dưa như thế, anh chậm rãi gio tay lên, đè lên bờ vai oánh nhuận của cô, dùng sức đẩy cô ra.
Hạ Tịch Quán bắt ngờ lui về phía sau mấy bước, miễn cưỡng giữ vững thân thể, có chút chật vật, chóp mũi đỏ lên, trong hốc mắt sáng trong ấy đã dâng lên một tầng hơi nước.
Cô không thể đứng thẳng lên, hai tay che mặt mình, rên thống khổ: “Đau.”
Đau.
Tiếng than nhẹ này lọt vào màng nhĩ Lục Hàn Đình khiến con ngươi anh co rụt lại, môi mỏng mím lại trắng bệch, đi nhanh lên trước, anh tóm lấy cánh tay gầy nhỏ của cô, trầm giọng khẩn trương hỏi: “Sao vậy, đau ở đâu? Quán Quán mau nói chuyện!”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt, đôi mắt trong suốt nhiễm ý cười: “Lục tiên sinh, nhìn kia, anh bị em bắt thóp rồi nhé, anh đang quan tâm em!”