Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Bà nội, không sao đâu ạ, cháu chỉ ra ngoài một lát thôi, tự cháu sẽ cẩn thận, nếu như Thượng Quan Đẳng thay con gái trả thù nhắm về phía cháu, vậy vừa vặn cháu phải gặp ông ta.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán chạy đi.
“Quán Quán!” Lão phu nhân nhanh chóng chắn trước mặt Hạ Tịch Quán.
Động tác đột ngột của lão phu nhân khiến Hạ Tịch Quán khựng lại, Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt, cô xuyên qua cửa sổ sát đất sáng bóng thấy được bên ngoài, bên ngoài vậy mà lại có rất nhiều hộ vệ áo đen.
Hộ vệ áo đen canh giữ toàn bộ Tây Uyễn.
Trong lòng Hạ Tịch Quán lập tức vang lên tiếng chuông báo động, những hộ vệ áo đen này là bảo vệ cô, còn không để cô ra ngoài, cô bị cắm chân?
Không đúng.
Ngày hôm nay tất cả đều có vẻ rất bất thường, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra mà cô không biết.
Trong lòng Hạ Tịch Quán đã nhắc lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại tỉnh rụi, cô nhìn lão phu nhân, giả ngốc hỏi: “Bà nội, bà sao vậy ạ?”
Lão phu nhân nhìn cặp mắt mùa thu sáng trong kia của cô gái,.
hiện tại cô mang theo vài phần ý cười nhìn bà, đáy mắt trong suốt thấy đáy, như thể thấy thấu lòng người ta.
Lão phu nhân biết cô bé trước mắt này không phải người phàm, cô thông tuệ tựa băng tuyết, rực rỡ mà lóng lánh, việc này không lừa cô được bao lâu.
Nhưng, có thể lừa được một ngày thì lừa một ngày.
Lão phu nhân nhanh chóng đưa tay đè xuống trái tim mình: “Ôi Quán Quán, tim bà đau quá, mau, mau đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.”
Hạ Tịch Quán đỡ lão phu nhân về phòng, cô không nói gì thêm, cũng không làm cái gì, mặt ngoài gió êm sóng lặng.
Buổi tối lúc Hạ Tịch Quán chỉ đành không nhanh không chậm về gian phòng mình, cô mở laptop ra muốn xem tin tức gần đây, nhưng cô phát hiện toàn bộ tín hiệu internet bị cắt, trạng thái của cô hiện tại rất giống với cắt đứt tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài, bị giam cầm ở đây.
Hạ Tịch Quán lấy điện thoại của mình ra, bắm số của Diệp Linh.
Nhưng nhạc chờ cứ reo một lần lại một lần, vẫn không ai nhắc máy.
Hạ Tịch Quán chậm rãi chau hàng mày thanh tú, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như là… Lục Hàn Đình đang có chuyện gì gạt cô.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, điện thoại tới, là Lục Hàn Đình gọi.
Hạ Tịch Quán ấn phím nhận: “Alo, Lục tiên sinh.”
“Quán Quán, bây giờ em đang làm gì thế?” Giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình truyền tới.
“Ngày hôm nay cơ thể bà nội khó chịu, em luôn ở cạnh chăm bà, mới vừa về phòng, đúng rồi Lục tiên sinh, chỗ chúng ta tại sao không có tín hiệu internet?”
“Tín hiệu internet xảy ra chút vấn đề, đang sửa đấy, Quán Quán, bà nội đã nói với em chuyện Thượng Quan Đằng rồi nhỉ, trong khoảng thời gian này em không nên đi ra ngoài.”
Hạ Tịch Quán rũ mi: “Dạ, tất cả nghe theo anh, Lục tiên sinh, chừng nào anh mới về?”
“Mấy ngày nay anh bận rộn công việc, buổi tối không về, em cứ ngoan ngoãn ngủ trước nhé.”
Hạ Tịch Quán không biểu lộ cái gì, cô đáp một câu “dạ”, sau đó cúp điện thoại.
Ba ngày trôi qua, Hạ Tịch Quán vẫn ở chỗ này, an tâm chăm sóc bà nội.
Vẻ an tĩnh của cô khiến tất cả mọi người buông xuống đề phòng.
Ngày thứ tư, lúc bà nội cùng má Ngô đang ngủ, Hạ Tịch Quán thu lại châm bạc, sau đó dùng điện thoại bàn phòng khách bắm số Diệp Linh.
Rất nhanh bên kia tiếp thông, giọng nói dịu dàng của Diệp Linh truyền đến: “Alo, ai vậy ạ?”
“Linh Linh, là tớ.”
“Trời ạ, Quán Quán!” Diệp Linh nhanh chóng nỗ tung: “Bây giờ cậu đang làm cái gì thế, sao lại mát tích, gọi điện cho cậu cũng không gọi được, tớ không liên lạc được cậu, tối hôm nay là đại hôn của Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đấy!”