Lúc này, phía ngoài cửa chính có một chiếc limo sang trọng chậm rãi dừng lại, cửa sau xe kéo ra, thân ảnh tôn quý của Lệ Quân Mặc lọt vào trong tầm mắt.
Lệ Quân Mặc tới.
Quản gia tư nhân cung kính thấp giọng báo cáo: “Tiên sinh, Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên đã đều đến đông đủ, bọn họ đang ở bên trong chờ ngài.”
“Biết rồi.” Lệ Quân Mặc dẫn theo quản gia tư nhân đi lên bậc thang, vào bên trong.
Lúc này phía sau đột nhiên một chiếc Rolls-Royce Phantom phóng đến, cửa xe mở ra, Lục Hàn Đình xuất hiện.
Lục Hàn Đình nhìn bóng người Lệ Quân Mặc kêu một tiếng: “Bác Lệ.”
Lệ Quân Mặc dừng bước, quay người sang, ông đứng ở trên bậc thang thật cao nhìn về phía Lục Hàn Đình, sau đó nhẹ nhàng nhấp môi mỏng: “Sao cậu lại tới đây?”
Lệ Quân Mặc viết hết ý không chào đón của ông lên mặt.
Lục Hàn Đình nhanh chóng đi lên trước, dừng ở phía dưới Lệ Quân Mặc, sau đó lấy tư thế ngước lên nhìn Lệ Quân Mặc, rất ân cần lấy lòng: “Bác Lệ, nghe nói hôm nay bác muốn đến đây tự tay vạch trần vở tuồng thiên kim thật giả, cháu chạy tới trợ uy cho bác Lệ.”
Lệ Quân Mặc lập tức hiểu, Lục Hàn Đình này đã đoán được, ông buồn cười nhếch môi: “Nhóc con, đêm qua dáng vẻ hùng hỗ giới thiệu phụ nữ cho bác đi đâu rồi, có bản lĩnh thì đừng sợ chứ?”
“cm Trong lòng Lục Hàn Đình than một câu “bỏ bà nó rồi”, anh biết tối hôm qua mình đã triệt để đắc tội vị bố vợ này, bây giờ muốn cưới con gái nhà người ta, chỉ sợ còn phải nằm mơ dài dài.
Lục Hàn Đình đột nhiên nghĩ tới bố anh từng nhắc nhở anh, bảo anh không nên khinh dịch đắc tội Lệ Quân Mặc, “hôm nay lưu một vật, ngày tháng tốt gặp nhau(*)” hiện tại xem ra bố anh hình như đã sớm biết mọi thứ.
(°) ý chỉ đừng làm những điều quá cực đoan, bám víu vào nó hoặc đẩy người ta vào đường cùng, sẽ luôn không có kết quả tốt đẹp.
Anh đến cùng vẫn là… còn quá non!
Trong lòng Lục Hàn Đình một vạn thảo nê mã(*) đang lao nhanh, nhưng không hề dám biểu hiện ra mặt, anh ha hả nở cười vài tiếng: “Bác Lệ, tối qua cháu đùa thôi, bác liền đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho cháu một lần nhé! Dù sao về sau chúng ta đều là người một nhà cả mà.”
(‘) Thảo nê mã: Từ lóng của câu chửi thề bên Trung, bằng với “ĐMM” bên Việt Nam.
“Người một nhà? Ai là người một nhà với cậu?” Lệ Quân Mặc nói xong xoay người rời đỉ.
Lục Hàn Đình hóa đá tại chỗ, anh chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy, vị bố vợ này ghi thù dai quá đấy!
Lục Hàn Đình anh đây còn không nề hà hạ mình lấy lòng, không ngờ tới bây giờ trực tiếp ăn một cục lơ to đùng, anh muốn phủi tay không làm nữa, rời đi.
Song, Lục Hàn Đình lại nhanh chóng nhắc chân đi theo: “Bác Lệ, chậm một chút, bác chờ cháu một chút.”
Không thể nào hát tay chịu thua được, việc hiện tại duy nhất anh có thể làm chính là lấy lòng gấp bội vị bố vợ này, dù sao cũng chính là nghiệt mình tự tạo, dù có khóc cũng phải đi hết con đường này.
Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên đều đang đợi Lệ Quân Mặc, lúc này cửa bị đẩy ra, gió lạnh bên ngoài quát vào, kèm theo bóng người Lệ Quân Mặc.
Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, nhanh chóng vui vẻ nói: “Bó, bố đã đến rồi?”
Ngày hôm nay Lệ Quân Mặc mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, trên bờ vai phẳng lì phủ lớp sương lạnh bên ngoài, ông tháo bao tay da xuống đưa cho quản gia tư nhân, đôi mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt liếc mắt ba ông cháu kia.
Lúc này quản gia tư nhân dời một cái cái ghé, để Lệ Quân Mặc ngồi xuống.
Nhưng đang dời ghế nửa chừng thì bị chặn lại, hai bàn tay to duỗi tới, trực tiếp nhận lấy cái ghé từ trên tay quản gia tư nhân.
Quản gia tư nhân ngẳng đầu nhìn lên, là Lục Hàn Đình.