Trong lòng Dạ Huỳnh đã dâng lên sóng to gió lớn, nhưng bà ta buộc chính mình trần định lại, thân thế Hạ Tịch Quán không thể bại lộ, bằng không bao nhiêu mưu kế ngần ấy năm, hiện tại tất cả thứ Yên Nhiên có đều hệt như bong bóng vỡ tan mắt.
Dạ Huỳnh cười nói: “Quân Mặc, sao anh lại nói như vậy, cô gái đêm đó chính là em, mấy năm nay anh không nói năng gì với em, nhưng trong lòng anh còn nhớ rõ một đêm kia của chúng ta mà. Em thừa nhận mục đích tiếp cận của em chính là muốn cùng anh sinh con, lúc đầu em còn cầm một ống nghiệm khoa học, muốn… muốn từ trên người anh trộm gen, thế nhưng ai ngờ đến anh…”
Dạ Huỳnh lộ ra biểu tình thẹn thùng.
Lệ Quân Mặc không nói gì thêm, ông chỉ là bất động nhìn Dạ Huỳnh, dường như đang đánh giá nghiên cứu thứ gì.
Dạ Huỳnh biết những lời này của mình không có bất kỳ kẽ hở, đêm đó lúc và ta đi vào phòng phát hiện trên sàng Lâm Thủy Dao đánh ống nghiệm khoa học, Lệ Quân Mặc nhất định cũng thấy qua.
Nhưng Dạ Huỳnh vẫn rất lo lắng, ông lằng lặng nhìn bà ta, ánh mắt kia cũng không sắc bén, nhưng giống như là tia X quang vậy xuyên thủng sâu trong nội tâm của bà ta, bà ta không thể nào biết bây giờ ông đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này Lệ Quân Mặc đứng dậy, trực tiếp rời đi.
“Quân Mặc…” Dạ Huỳnh liền gọi ông lại: “Em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, hiện tại đã nhận trừng phạt, nhưng Yên Nhiên là con gái ruột của chúng ta, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt con bé, hai mươi năm trước được bố mẹ cưng chiều, quãng đời còn lại vẫn nên được chồng mình thương yêu, nên anh nhất định phải giúp Yên Nhiên tìm cách có được tắm chồng tốt, Yên Nhiên thích Lục Hàn Đình, anh phải giúp Yên Nhiên gả vào Lục gia.”
Lệ Quân Mặc không ngừng bước chân, thân ảnh tôn quý ấy rất nhanh đã biến mắt.
Lệ Quân Mặc ngồi xe rời đi, lúc này một người lén lút đi ra, chính là Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên cũng tới.
Dạ Huỳnh năm bàn tay Lệ Yên Nhiên.
Mấy ngày này Dạ Huỳnh luôn làm việc, hai bàn tay lúc đầu được bảo dưỡng rất tốt đã có vét chai do lao động, hiện tại bà ta cầm tay Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên lại thấy đau, ghét bỏ rút tay mình về: “Mẹ, con tới đây là muốn nói với mẹ một việc.”
Nhìn dáng vẻ Lệ Yên Nhiên không nhịn được lại ghét bỏ rời xa, Dạ Huỳnh cứng đờ, nhưng bà ta gượng cười: “Chuyện gì con nói đi.”
“Con phát hiện bố thấy rất hứng thú với Hạ Tịch Quán, con hồ ly Hạ Tịch Quán kia tỉnh thực sự là không biết xấu hổ, nó câu dẫn anh Hàn Đình còn chưa đủ, bây giờ lại muốn quyến rũ bố, nó muốn làm gì, làm mẹ kế của con?”
“Con cũng không biết bố có ý gì, bố muốn cái gì dạng đàn bà nào mà không có, vì sao lại để ý đến Hạ Tịch Quán? Chẳng lẽ bố muốn bao nuôi Hạ Tịch Quán đấy chứ!?”
“Mẹ, mẹ nói bây giờ con nên làm gì, hiện tại bên cạnh ta chẳng còn ai bày mưu tính kế nữa, bà nội còn nhắc nhở con, cắm con lại gây chuyện.”