Hạ Tịch Quán ngắng mặt, nhìn người đàn ông trước mắt, Lục Hàn Đình mới vừa tắm xong, mặc đồ ngủ lụa màu xanh đen, thắt lưng buông thả phất phơ, lộ ra nửa vùng ngực to lớn mái tóc ngắn ướt nhẹp dính vào trán, anh không dùng khăn lau, nước nhỏ xuống từng giọt.
Người đàn ông vừa tắm xong cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, cởi bỏ vẻ tinh anh lạnh lùng ngày thường, vẻ tuấn tú ấy càng thêm khiến người mặt đỏ tai hồng.
Hạ Tịch Quán lúc đầu phừng phừng lửa giận, bây giờ bị nam sắc vô hại ấy giam ở chỗ này, giọng nói không tự chủ nhiễm vài phần mềm nhữn: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì thế hả? Sao anh lại bảo má Ngô gọi em, lần này bà nội và má Ngô đều biết cả rồi, bình thường anh không hay ở nhà thì không có gì xấu hổ, nhưng em biết chôn mặt mũi vào đâu đây chứ?”
Lục Hàn Đình chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ấy: “Em hung dữ cái gì, anh gọi em lên sao không lên đi? Hơn nữa bà nội và má Ngô đều là người từng trải, chúng ta ở trong phòng làm cái gì cũng rất bình thường.”
“cm Con người mặt dày này!
Hạ Tịch Quán nắm đắm nhỏ, dùng sức đập lên vai anh.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Lục Hàn Đình thấy cô thật sự tức giận, da mặt cô gái mỏng, rất dễ xấu hỗ, nên anh giả bộ rên một tiếng, lại đè xuống cánh tay phải bị thương của mình.
Quả nhiên Hạ Tịch Quán lập tức bị lừa, cô quên mắt bản thân vẫn đang tức giận, nhanh chóng lo lắng nhìn về phía cánh tay phải của anh: “Anh bị sao vậy, không sao chứ, vừa rồi em đánh rất nhẹ mà…”
“Cho em này.” Lục Hàn Đình lầy một vật ra đưa cho cô.
Hạ Tịch Quán nhìn, trong tay anh là một quả táo vừa đỏ vừa to, cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh gọi em lên đây là để tặng táo?”
“Đêm Giáng Sinh không phải nên ăn táo sao, tặng em đấy(7).”
(*) Qủa táo bên Trung còn có nghĩa là quả bình an vì âm đọc của quả táo /píng guð/ gần giống với chữ bình an trong đêm bình an (đêm giáng sinh) /píng ãn yè/, tặng quả táo là thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.
Hạ Tịch Quán vươn tay nhỏ nhận lấy quả táo: “Cảm ơn.”
“Cắn thử xem có ngọt không?” Anh thấp giọng nói.
Hiện tại anh còn đang giam cô giữa vòng ngực to lớn của mình và ván cửa, dáng người anh quá cao, chặn tất cả tia sáng, thân thể hai người dán vào nhau, anh cứ như vậy nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, muốn cô cắn táo.
Hạ Tịch Quán cúi đầu, cắn táo.
“Ngọt không?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ ngọt, anh cắn thử này.”
Hạ Tịch Quán đưa quả táo tới bên môi anh.
Lục Hàn Đình không ăn, ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc cô, sau đó hôn lên môi cô.
Môi cô thơm thơm ngọt ngọt, mang theo vị ngọt của táo.
Hạ Tịch Quán không ngờ anh lại hôn, lúc giật mình thì tay anh đã nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, trực tiếp nhắc lên.
Hạ Tịch Quán không cầm chắc quả táo, “đông” một tiếng, quả táo đã rơi xuống đắt.
“Táo của eml”
Lúc này Lục Hàn Đình thu lực cánh tay, mạnh mẽ bóp vòng eo tựa rắn nước của cô, khàn khàn thủ thỉ bên vành tai cô: “Đừng để ý đến táo nữa, quấn chân lên eo anh, được không em?”
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run lên: “Lục Hàn Đình, vốn dĩ anh gọi em lên cũng không phải chỉ đưa táo em ăn, em biết ngay mà, anh làm gì lại tốt bụng như vậy…”
Lục Hàn Đình lại rên một tiếng, cắt lời cô: “Mau lên, tay anh hơi đau.”
Chỉ nhờ vào cái cớ tay gãy này mọi chuyện đều sẽ êm ả trôi qua, Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh, quấn đôi chân thon dài lên vòng hông rắn chắc của anh, có điều tư thế này… ám muội quá đi mắt.
Hạ Tịch Quán nâng cặp mát đen láy lắp lánh ánh sao ấy nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm kia của Lục Hàn Đình lúc tỏ lúc mờ dưới ánh đèn, bên trong lóe ra tình cảm nóng bỏng, hệt như dung nham sắp sửa hòa tan cô.