Anh nói thích cô.
Anh đã không phải là Lục tiên sinh nữa rồi, hiện tại anh chỉ là Lục Hàn Đình, thế nhưng anh vẫn thích cô, thích cô đến hai lần.
Kỳ thực, cô cũng vậy.
Cô thương nhớ Lục tiên sinh như thế, cho dù trong lòng luôn nhắc nhở chính mình, Lục tiên sinh đã không còn nữa rồi, trước mắt chỉ là Lục Hàn Đình, thế nhưng cô vẫn thích người đàn ông Lục Hàn Đình này.
Lục Hàn Đình không còn trí nhớ so với trước đây càng thêm lãnh khốc, còn tổn thương trái tim cô, nhưng ngay lúc cô cần giúp đỡ, anh vẫn sẽ là người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh cô.
Lúc cô bị mấy tên đàn ông bắt đi, anh sẽ nổi điên tông chiếc xe sang trọng vào, làm gãy cả cánh tay phải của mình.
Cô rơi vào trong hồ bơi, ngay lúc suýt chút nữa chết chìm, là anh quay người trở về nhảy xuống bể bơi, cứu cô lên, không ngừng hô hấp tim phổi cho cô, nếu cô không tỉnh lại, anh sẽ như vậy làm mãi như thế.
Lúc cô thâm nhập vào mảnh cấm địa kia, đối mặt với tập kích của sói, một giây trước còn dùng sức kéo cô vào lòng nói với cô phải chết cùng anh, anh không thể giữ cô lại để người đàn ông khác được hời, vậy mà một giây sau khi sói nhào tới, anh vẫn đầy cô ra, quát lớn với cô, Hạ Tịch Quán, chạy mau, đừng quay đầu!
Lục Hàn Đình sau khi mất trí nhớ càng thêm đáng yêu, có lúc giống như là một “cô công chúa” ngạo kiều, cần được cô dỗ dành cưng chiều, một khi cô đặt mắt lên người đàn ông khác, anh sẽ nỗi trận lôi đình, còn có thể làm đủ mọi lợi chuyện để hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đương nhiên Lục Hàn Đình sau khi mất trí nhớ càng thêm phách lối bá đạo, tựa như hiện tại anh đứng ngoài cửa nói với cô, Hạ Tịch Quán, đừng nghĩ gì cả, từ giờ trở đi, anh chính là toàn bộ thế giới của em.
Lục Hàn Đình như vậy, sao cô có thể không động tâm, sao có thể không thích?
Cô thích Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng, giọt lệ trong mắt nhanh chóng rơi xuống dưới: “Em, em bây giờ còn không thể đồng ý với anh, em muốn suy nghĩ thật kỹ.”
Lục Hàn Đình ngoài cửa gật đầu: “Được.”
Lục Hàn Đình đến thư phòng, Sùng Văn và Thượng Võ đã có mặt.
Sùng Văn thấp giọng nói: “Thiếu chủ, quá khứ của Hạ tiêu thư vẫn không tra được, hiện tại thứ duy nhất có thể xác định quả thực một đoạn quá khứ của Hạ tiểu thư đã bị bố anh xóa mát.
Bố của thiếu chủ vẫn đang ở Đề Độ, tại sao ngài ấy lại đột nhiên chạy đến Hải Thành, còn xóa đi quá khứ của Hạ tiểu thư, điểm này không nói rõ được.”
Thượng Võ vẫn luôn giữ khuôn mặt liệt: “Thiếu chủ, đoạn thời gian đó anh đã ở Hải Thành, lẽ nào anh không hề phát hiện chuyện bó anh đã làm? Hiện tại cũng không hề ấn tượng?”
Thượng Võ nhìn Lục Hàn Đình, ánh mắt kia rất trực tiếp nói, thiếu chủ ơi, anh có điểm bị thiếu hụt đấy!
Sùng Văn nhanh chóng húc Thượng Võ một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở ho khan, thái độ gì đấy, thiếu chủ chính là thượng đế của chúng ta, mong anh khách khí với thượng đề một chút!
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng ở bên cửa sổ sát đất, hiện tại anh mặc áo sơ mi trắng, một tay đút trong túi quần, tay kia kẹp một điều thuốc, khói mù lượn lờ mơ hồ góc mặt anh tuấn, chỉ lờ mờ thấy được anh nhíu chặt mi tâm, lộ ra vài phần thâm trầm nghiêm nghị.
Về chuyện giao thủ giữa bố anh Lục Tư Tước và Hạ Tịch Quán, anh không hề ấn tượng.
Bảy, tám năm trước anh đã dẫn bà nội đến Hải Thành, liên quan tới Hải Thành, ký ức trong đầu anh đều hoàn chỉnh, sau này Lục Tư Tước tới Hải Thành, anh liền dẫn bà nội theo Lục Tư Tước về Đề Đô.
Những đoạn ký ức này cũng không có vấn đề, anh cũng chưa từng hoài nghi đến.