Hạ Tịch Quán nhất định phải đưa Lục Tử Tiễn đi, thứ nhất cơ thể Lục Tử Tiễn quả thực cần dưỡng khỏe, thứ hai cô không hy vọng Lục Tử Tiễn lại dính vào vào chuyện của bản thân cô, nếu không cô thực sự còn không thể nào rõ ràng.
Lục Tử Tiễn và cô chẳng những là bằng hữu, còn là tri kỷ, Lục Tử Tiễn có thể hiểu cô, nên anh chấp nhận tất cả sắp xếp, rời đi.
Anh không hề hỏi gì, bởi vì anh đều hiểu tất cả.
Đưa Lục Tử Tiễn đi rồi, Hạ Tịch Quán xoay người nhìn về phía Dạ Vô Ưu, cô nhếch đôi môi đỏ mọng: “Tiếp theo tôi đương nhiên phải nghĩ cho bản thân rồi, tôi cũng sợ chết, không muốn chết, nên mời Dạ thiếu đưa thuốc giải của chất độc cải đồng hoàn lão cho tôi!”
Hạ Tịch Quán đi tới trước mặt Dạ Vô Ưu, xòe ra rồi bàn tay nhỏ trắng nõn của mình, đòi thuốc giải với Dạ Vô Ưu.
Dạ Vô Ưu lắc đầu: “Tôi không có thuốc giải, Hạ Tịch Quán, chất độc đó không có thuốc giải.”
“Được thôi, vậy thì mời Dạ thiếu đưa cách chế tạo ra chất độc đó ra đây! Tự tôi điều chế thuốc.” Hạ Tịch Quán nhướng hàng mày lá liễu.
quả của mình một chút, sao có thể giao cách chế thuốc độc ra được chứ?
Dạ lão đứng bên cạnh Dạ Vô Ưu, lão ta hừ lạnh một tiếng: “Hạ Tịch Quán, đừng có nằm mơ, Vô Ưu chắc chắn sẽ không giao ra cách chế độc cho cô.”
“Đúng thế Hạ Tịch Quán, chuyện tốt trong thiên hạ cũng không thể đều bị mày chiếm hết được, mày đã cứu Lục Tử Tiễn, vậy mày phải chết đi!” Dạ Minh Châu độc ác nói.
Tinh thần Hạ Tịch Quán không hề lung lay, vì cô cũng không bất ngờ, cô đã nghiên cứu qua nhân cách thiếu hụt của Dạ Vô Ưu, rất rõ Dạ Vô Ưu là một người như thế nào.
Hạ Tịch Quán thu bàn tay nhỏ về, rất tò mò hỏi: “Dạ Vô Ưu, anh thật sự không có thứ mình quan tâm, không có uy hiếp gì sao? Vậy ông nội Dạ lão, em gái ruột Dạ Minh Châu, bọn họ là gì?”
: Ban nãy Dạ lão và Dạ Minh Châu hết sức đắc ý kiêu ngạo, hai người họ đang chờ Hạ Tịch Quán đến ngày chết, nhưng bây giờ Hạ Tịch Quán hỏi như vậy, hai người kia trong nháy mắt cứng đờ.
Ánh mắt Dạ lão cùng Dạ Minh Châu đều rơi vào khuôn mặt tuần tú của Dạ Vô Ưu.
Mắt Dạ Vô Ưu sáng lên, tràn ra vài phần sắc lạnh: “Hạ Tịch Quán, cô có ý gì?”
Hạ Tịch Quán vắt hai tay ra phía sau mình: “Kỳ thực cũng không có ý gì cả, tôi biết Dạ thiếu không để tâm đến thứ, nhưng Dạ thiếu có thứ đang nắm giữ mà, hiện tại tôi muốn hủy đi thứ anh nắm giữ, để anh chân chính hai bàn tay trắng.”
Dạ Vô Ưu mắp máy môi mỏng, hắn không biết Hạ Tịch Quán lại đang chơi trò gì.
Lúc này “á” một tiếng, Dạ lão đột nhiên rên lên, tay lão ta đè xuống lồng ngực của mình, lập tức ngồi phịch trên thảm.
Dạ lão đột nhiên xảy ra chuyện, con ngươi Dạ Minh Châu co rụt lại, nhanh chóng chạy tới: “Ông nội, ông làm sao vậy?”
Dạ Vô Ưu ngồi xỗm xuống bắt mạch cho Dạ lão, Dạ lão… đã trúng độc!