Lúc này Lệ Quân Mặc tiến lên, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh dậy lúc nào thế, sao không báo con biết một tiếng?”
Lệ lão phu nhân không tiếp tục đề tài này, bà cầm bàn tay nhỏ mềm mại của Hạ Tịch Quán, từ ái cười nói: “Quân Mặc, chính thức giới thiệu với con, đây chính là Quán Quán.”
Lệ Quân Mặc ngắng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ chừng bàn tay của Hạ Tịch Quán, còn có đôi mắt trong vắt của cô.
Trong lòng Lệ Quân Mặc chắn động mạnh mẽ, hai tròng mắt đột nhiên co rụt lại, đôi mắt sóng sánh sóng nước này ông đã từng thấy qual Chính là đêm kia, cô gái lớn mật dạng chân tại ngồi trên thắt lưng rắn chắc của ông, cô ấy cũng có đôi mắt như hồ nước tiết thu y đúc vậy.
Chỉ là khi ông mở mắt ra thấy Dạ Huỳnh, Dạ Huỳnh cũng không có đôi mắt xinh đẹp chói mắt đó, đã từng có một vài lần ông đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm Dạ Huỳnh, ông từng nhiều lần nghỉ ngờ đôi mắt đêm đó phải chăng chỉ là ảo giác của mình, dù sao ông cũng uống không ít rượu, mà đêm đó lại quá tối.
Nhưng, hiện tại khi lần nữa thấy được này đôi mắt tựa hồ nước tiết thu kia, không lệch đi một phân với đôi mắt quản quanh trong giấc mộng của ông!
Cặp mắt sáng trong của Hạ Tịch Quán dán lên khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc, cô khẽ cong đôi môi đỏ mọng, giọng nói thanh lệ cất lên: “Bác Lệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chào bác g.
Lệ Quân Mặc nhanh chóng ổn định lại tinh thần, ông khế gật đầu: “Hạ tiểu thư, chào cô.”
Lúc này Dạ lão nhanh chóng lên tiếng nói: “Lão phu nhân, Quân Mặc và Huỳnh Huỳnh sắp ly hôn ư, sao hai đứa lại ly hôn chứ?”
Lệ lão phu nhân à một tiếng: “Dạ lão, nguyên nhân ly hôn này ông nên hỏi cô con gái ông đi, con gái ông rõ hơn ai hét.”
Sắc mặt Dạ Huỳnh tái nhọt cứng đò tại chỗ, bà ta siết chặc quyền: “Mẹ, con sẽ không ly dị!”
Dạ lão liền nói ngay: “Giờ lành đã đến, hôm nay là đám cưới của Tử Tiễn và Minh Châu, lão phu nhân, việc này sau khi kết thúc hôn lễ chúng ta bàn tiếp nhé!”
Lúc này bên kia vang lên tiếng động không nhỏ, bởi vì nhân vật chính tối nay Lục Tử Tiễn và Dạ Minh Châu đã xuất hiện, bọn họ đang ở trên thảm đỏ.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, nhìn về phía Lục Tử Tiễn, anh vẫn là dáng vẻ tuấn mỹ thanh lạnh ấy, chỉ là cả người mắt đi phong hoa sắc thái, anh đã bị thao túng.
Hạ Tịch Quán nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Lục Hàn Đình nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, tự lúc cô ra sân, ánh mắt của anh chưa từng dời khỏi cô, hiện tại thấy cô vì Lục Tử Tiễn nhíu mày, anh không vui mím đôi môi mỏng.