Tống Hiểu đột nhiên xuất hiện làm cho Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đều ngắn người, phải biết rằng buổi họp báo truyền thông này là bọn họ đã sắp xếp kỹ lưỡng, hiện tại đột nhiên lại thò ra một nhân vật đại biểu cho biến cố không nắm bắt được.
Vừa rồi Hạ Tịch Quán đã mạnh mẽ thay đổi cục diện, hiện tại cộng thêm Tống Hiểu, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Dạ Huỳnh nhanh chóng nói: “Tống Hiểu, cậu tới đúng lúc lắm, Phạm Điềm đã mắt đi con mình, đầu sỏ gây nên chính là Hạ Tịch Quán!”
Phạm Điềm nhận được ám chỉ này, lúc này chạy tới bên người Tống Hiểu, kéo cánh tay anh ta lại: “Tống Hiểu, em sảy thai rồi, bây giờ bụng em đau quá, anh mau dẫn em rời khỏi đây đi!”
Tống Hiểu mắt lạnh nhìn Phạm Điềm, trực tiếp đẩy cô ta ra: “Phạm Điềm, con làm sao lại mắt, lẽ nào trong lòng cô không rõ sao?”
Phạm Điềm cứng đờ.
Không phải, không phải anh biết được chứ?
Lúc này các phóng viên nhao nhao lên tiếng: “Tống Hiểu, Phạm Điềm vẫn nói con cô ấy là bị Hạ Tịch Quán dùng thuốc hại chết, lẽ nào có ẩn tình nào khác?”
Tống Hiểu cười lạnh một tiếng: “Cô ta nói không sai, đứa bé là dùng thuốc hại chết, thế nhưng, cái này thuốc này cũng không phải là Hạ Tịch Quán hạ, mà là chính tay Phạm Điềm hại”
Cái gì?
Toàn trường chấn kinh, đứa con trong bụng Phạm Điềm vậy mà là… do Phạm Điềm tự mình hạ thuốc hại chết?
Đều nói hỗ dữ không ăn thịt con, Phạm Điềm tự tay giết con mình, việc này sao có thể?
Sắc mặt Phạm Điềm trắng nhọt, mặt xám như tro tàn, cô ta phủ nhận nói: “Tống Hiểu, anh đang nói bậy bạ gì đó, đây chính là con em, sao em lại phải hại chết con chứ?”
“Phạm Điềm, cô xem đây là cái gì?” Tống Hiểu lấy ra vài tắm hình: “Đây là ảnh chụp cô đi chợ đêm mua thuốc sẩy thai, bị bắt chụp tại trận, nếu cô còn không thừa nhận, trên tay tôi còn lịch sử giao dịch gửi tiền của cô!”
Phạm Điềm nhìn những tắm hình kia, toàn thân run rẩy, làm sao có thể, Tống Hiểu làm sao biết được tất cả việc này?
Không sai, thuốc sảy thai là chính cô ta hạ, cũng là cô ta đi chợ đêm tự mình mua, lần này cô ta muốn đẩy Hạ Tịch Quán vào chỗ chết, nên mỗi một chỉ tiết nhỏ cũng không mượn tay người khác, cô ta dám chắc tất cả sẽ không bị phát hiện.
Hiện tại Tống Hiểu làm sao lại biết được, anh lại còn nắm giữ chứng cứt Bằng chứng như núi, cô ta còn biện giải thế nào được nữa?
Đám ký giả truyền thông đều hưng phấn, thì ra chân tướng của chuyện là như vậy, bọn họ dán máy ảnh lên mặt Phạm Điềm, “Phạm Điềm, thì ra tất cả những thứ này đều là cô tự biên tự diễn, cô vậy mà giết con mình, quá tàn nhẫn.”
“Phạm Điềm, tại sao cô phải làm như vậy, cô làm những thứ này chính là muốn vu oan hãm hại Hạ Tịch Quán sao?”
“Phạm Điềm, vậy giữa cô và Dạ lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô có phải thực sự thích Dạ lão không?”
Máy câu hỏi này từng người từng người nả xuống, Phạm Điềm biết mình xong rồi, hai chân cô ta mềm nhữn, trực tiếp chật vật ngồi liệt trên mặt đất.
Tống Hiểu nhìn Phạm Điềm, hừ lạnh một tiếng: “Cô và Dạ lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy người thử xem mặt tôi liền rõ đấy thôi?”
Mọi người nhanh chóng nhìn về phía Tống Hiểu, vừa nhìn đến mặt Tống Hiểu cùng với Dạ lão lúc còn trẻ lại vô cùng giống!
Tống Hiểu tiếp tục nói: “Có phải hay không các người nhìn ra tôi và Dạ lão rất giống nhau, thực ra tôi từng đi phẫu thuật thẳm mỹ! Tôi yêu Phạm Điềm như vậy, lúc gắn bó như keo như sơn với nhau, cô ta đưa ra một yêu cầu với tôi, cô ta bảo tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta đưa cho tôi một tắm ảnh Dạ lão lúc còn trẻ để tôi đi chỉnh thành giống như đúc ông ta!”
Trong mắt Tống Hiểu lộ ra vẻ đau xót: “Phạm Điềm, tôi yêu cô như vậy, cô bảo tôi đi phẫu thuật thẳm mỹ tôi cũng đi rồi, cô khinh thường tôi cũng được, thế nhưng cô không nên giết chết con của chúng ta, ngay khi con tôi mắt đi, giữa cô với tôi cũng xong rồi!