Mẹ Ngô cảm thấy không thể tin được, thiếu gia nhà bà là cậu bé ngoan, là kiểu chỉ nói chuyện chứ không động tay động chân, đến cùng là ai mang thiên đao đánh thiếu gia nhà bà thành thế này?
“Thiếu gia, cậu mau ngồi xuống, tôi lấy hòm thuốc xử lý cho cậu một chút.” Mẹ Ngô hốt hoảng đi tìm hòm thuốc.
Lục Hàn Đình ngồi trên ghế sa lon, Lục Tư Tước nhìn đứa con trai này của mình: “Từ lúc nào học được đánh nhau với người khác, vì cái gì, phụ nữ?”
Lục Hàn Đình rũ xuống mí mắt anh tuấn, lười biếng chán chường dựa lưng vào trong nệm êm, anh lười biếng lên tiếng: “Dạ”
Anh thừa nhận, anh chính là vì phụ nữ đánh nhau.
Anh đã sớm muốn đánh Từ Thiếu Nam rồi, anh đã nhịn đến bây giờ rồi.
Nhớ tới cái tay kia của Từ Thiếu Nam trong khách sạn khoát lên vai Hạ Tịch Quán, anh hận không thể đánh gãy cái tay đó của Từ Thiếu Nam.
Lục Tư Tước vắt chéo đôi chân, lão phu nhân đã ngủ rồi, ông vốn đợi Lục Hàn Đình về, hiện tại trong tay ông cầm tờ báo kinh tế tài chính bằng tiếng Anh, trên người là áo len cổ tròn màu xám tro ở nhà, cả người thâm trầm lại nho nhã: “Đánh thắng không? Ôm được mỹ nhân về không?”
Lục Hàn Đình mím môi lại thành đường thẳng trắng bệch nhàn nhạt: “Không đánh thắng, con bị người ta bỏ rơi rồi, con bị người đùa bỡn tình cảm, con thất tình, được chưa?”
Ở Đề Bar, anh phải thừa nhận, Từ Thiếu Nam nói không sai, anh chính là bị Hạ Tịch Quán bỏ rơi rồi, anh lần đầu tiên chơi trò tình ái, đã bị người ta chơi thành như vậy.
Anh không cam lòng, phẫn nộ, thống hận, còn có đố kị, cảm giác này gần như khiến anh phát điên không thể khống chế.
Thừa nhận đi! Anh đánh Từ Thiếu Nam cũng là bởi vì Từ Thiếu Nam đoạt mát cô gái của anh, anh thất tình rồi.
Hiện tại cô đối với anh vẫn lạnh nhạt, đến thực sự câu dẫn anh cũng khinh thường.
Lục Tư Tước thâm thúy nhìn Lục Hàn Đình: “Vậy hãy nhanh chóng thu xếp tình cảm thất bại này, khiến nó trở thành quá khứ, sau này con sẽ gặp được người tốt hơn.”
“A…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng cút ra bật ra tiếng cười khẽ châm chọc, sau đó nâng mắt nhìn về phía Lục Tư Tước đối diện: “Lời lừa gạt này, bố lừa chính mình đi, đã nhiều năm như vậy, bố đã thoát ra khỏi sao, bố đã gặp được người tốt hơn rồi sao?”
Lục Tư Tước cứng đờ, cuộc nói chuyện ngắn ngủi của hai cha con rơi vào ngõ cụt, trò chuyện không nổi nữa, hồi lâu sau ông đứng dậy, rời đi.
Trước khi đi, ông nói câu sau cùng: “Chúng ta khác nhau, con may mắn hơn bố.”
Con ông may mắn hơn ông rất nhiều, bởi vì trong sinh mệnh Lục Hàn Đình gặp được là Hạ Tịch Quán, cô gái Hạ Tịch Quán kia yêu anh như sinh mệnh.
Mà ông gặp Liễu Anh Lạc, mặc kệ ông có cố thế nào, cũng không chiếm được một chút tình yêu nào của bà.
Đời này của ông đều là yêu mà không được yêu.
Điều này cũng có thể chính là nguyên nhân Lục Tư Tước hạ thủ lưu tình với Hạ Tịch Quán! Lúc Hạ Tịch Quán lấy thân phận con gái Hạ gia đến Đề Đô, quản gia tư nhân của ông Tống Minh đã đưa tư liệu cho ông, ông vốn có thể bóp Hạ Tịch Quán chết trong trứng nước.
Thế nhưng, ông không ra tay.
Ông và Hạ Tịch Quán đã từng quen biết, ánh đầu tiên mắt ông đã biết Hạ Tịch Quán cô gái này là ngôi sao rực rỡ, tới đâu cũng sẽ là tâm điểm giữa vạn người.
Ngày hôm nay tất cả chuyện xảy ra ở Đề Bar Lục Tư Tước đều biết, ông ở Hải Thành cũng từng nói, ông không hy vọng Hạ Tịch Quán xuất hiện trong sinh mệnh Lục Hàn Đình lần nữa, bởi vì, cô có thể dễ dàng phá hủy anh.
Quả nhiên, Lục Hàn Đình gặp lại Hạ Tịch Quán lần nữa, anh lại yêu, yêu đến hai lần.
Lục Hàn Đình yêu Hạ Tịch Quán đến hai lần.