Nói rồi đôi mắt sáng ngời của Hạ Tịch Quán rơi lên người Liễu Chiêu Đệ, hai tay nhỏ bé chắp sau lưng, quan sát Liễu Chiêu Đệ trên dưới một phen, sau đó chậc chậc hai tiếng: “Đệ nhất mỹ nhân Đế Đô năm đó ở đây à, nhưng sao tôi cứ cảm giác Lục phu nhân một chút ý vị cũng không có, bà cùng vị đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này chênh nhau vạn dặm, sẽ không phải là hai người khác nhau chứ?”
*..” Liễu Chiêu Đệ hít một hơi, bà ta không thể tin nhìn Hạ Tịch Quán, cô biết được thứ gì, cô làm sao biết được những chuyện này?
“Lục phu nhân, bà tên là Liễu Chiêu Đệ, vị này đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này tên là Liễu Anh Lạc mà nhỉ?” Hạ Tịch Quán tiếp tục nói.
Đồng tử Liễu Chiêu Đệ đột nhiên co rút, hoảng sợ nhìn Hạ Tịch Quán.
Thực ra Hạ Tịch Quán biết không nhiều, có chút là Lục Hàn Đình nói cho cô biết, có chút là chính cô tự đoán, cô nhìn Liễu Chiêu Đệ sắc mặt chọt tái nhọt, cười một tiếng: “Năm đó người bác Lục cưới nhất định là Liễu Anh Lạc, trên giấy hôn thú trên chắc là tên của bác Lục cùng Liễu Anh Lạc, cũng không biết sau khi Lục phu nhân gả vào, tên trên tờ giấy hôn thú có hay không biến thành Liễu Chiêu Đệ!”
Liễu Chiêu Đệ cảm giác như có một mũi dao xoáy sâu vào tim bà, khiến bà ta đau tê tâm liệt phế. Đây vẫn luôn là cái gai trong họng bà ta, tuy bà ta đã là Lục phu nhân, nhưng bà ta và Lục Tư Tước chưa từng lĩnh giấy hôn thú!
Hiện tại trên giấy hôn thú vẫn là tên Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạ!
c Hạ Tịch Quán đoán được những thứ này, vừa rồi mới chứng thực được, nhưng bây giờ nhìn khóe mắt Liễu Chiêu Đệ, cô biết mình đã đoán đúng.
Hạ Tịch Quán từng bước một đi tới trước mặt Liễu Chiêu Đệ: “Hai cô con gái Liễu gia hoán đổi cuộc sống của nhau, bà tưởng Liễu Anh Lạc là cái bóng của bà, kỳ thực, cái bóng chân chính là bà cơ, mấy năm nay, bà cũng chỉ là vật thay thế của bà ấy, ngay cả danh phận cũng không có, nếu có một ngày Liễu Anh Lạc trở về, tắt cả bây giờ bà có sẽ vật quy nguyên chủ(*)!”
(*) Vật về với chủ cũ.
“Lục phu nhân, tôi lập lại lần nữa, ngàn vạn lần đừng trêu chọc đến tôi, tôi cũng không phải là loại người mặc cho người ta xoa nặn chèn ép, lần sau bà cẩn thận cho tôi một chút!”
Nói xong, Hạ Tịch Quán trực tiếp xoay người rời đi, rời khỏi Lục gia.
Cả người Liễu Chiêu Đệ dường như bị đẩy vào trong vực sâu, vừa rồi từng câu từng chữ của Hạ Tịch Quán đều đâm đến nỗi đau của bà ta, để bà kinh sợ, khủng hoảng, bắt an.
Bà ta ngay từ đầu chỉ tưởng Hạ Tịch Quán chỉ là con nhóc có chút tâm cơ, bà vô cùng tự tin tuyên chiến với cô, cũng không đặt cô vào mắt.
Nhưng không ngờ đến khí thế cô hùng hổ như thế, căn bản cũng không phải cô gái hiền lành gì.
Cô biết rất nhiều, cô nhìn thấu bà ta, cô hiểu bà ta đang sợ cái gì, cô chỉ cần động miệng động mép đã có thể bà đối mặt với vực sâu.
Cô thật sự rất đáng sợ!
Liễu Chiêu Đệ nhìn về phía Lục Tư Tước, bà ta khô khốc giật môi: “Tư Tước, chuyện này anh nghe em giải thích, em…”
Lục Tư Tước không nhìn bà, mà là nhìn bức họa trong tay, nhìn Liễu Anh Lạc trong tranh: “Cô là vì Tử Tiễn?”
“Đúng vậy Tư Tước, em tra được Tử Tiễn ở cùng Hạ Tịch Quán này, bọn nó ở trên đường cái ôm ấp lẫn nhau, Tử Tiễn còn muốn lái xe đến Đại học A tìm Hạ Tịch Quán này, Tử Tiễn chúng ta là thiên chỉ kiêu tử đó, ánh mắt nó rất cao, cũng rất dễ bị lừa, người làm mẹ như em nhất định phải kiểm định thay nó, em không thích Hạ Tịch Quán này, con nhỏ đó tuyệt đối không thể trở thành con dâu em, em chỉ muốn con gái của Lâm Thủy Daol”
Liễu Chiêu Đệ ngay cả Dạ Minh Châu vẫn luôn ton hót bà cũng không thích, bà tâm tâm niệm niệm muốn con gái Lâm Thủy Dao làm con dâu mình.